Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 90: Sao.... Sao vậy được!

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Tôi hỏi cậu, người gọi điện thoại có phải là cậu không?”Triệu Nhất Phàm căng thẳng hỏi.Kết nối mọi chuyện lại, ban đầu là chiếc túi 360 nghìn tệ, sau đó lại tới sơn trang, vừa nãy Trần Khiêm lại được cậu Bạch của Kim Lăng ngỏ lời mời, và cả thái độ của Đế Hoàng bây giờ nữa!Dường như mỗi một chuyện đều liên quan tới Trần Khiêm.Cứ cho là Trần Khiêm đã thật sự cứu được con gái của Lý Chấn Quốc thì chắc là ân tình đã trả xong từ lâu rồi mới phải chứ?Triệu Nhất Phàm sợ, sợ người mình luôn ghét bỏ khinh bỉ lại là một nhân vật lớn giấu mặt.Cô ta không biết phải đối mặt thế nào."Rốt cuộc có phải là cậu không?", Triệu Nhất Phàm gấp gáp."Cô thấy phải thì là phải, thấy không phải thì là không phải! Ha ha...”, Trần Khiêm nói xong thì quay người lên xe.Đám Lâm Kiều cũng nghe được những lời này, tất cả đều sững sờ tại chỗ.Ôi trời! Lế nào tất cả những chuyện này đều là nhờ Trần Khiêm?Không... không phải anh là thằng nghèo mạt rệp à?Triệu Nhất Phàm rưng rưng nước mắt, không biết trong đầu đang nghĩ gì.Sau cùng được Lâm Kiều và Mã Hân Nhiên kéo lên taxi. "Nhất Phàm, cậu không sao chứ? Trần Khiêm chính làTrần Khiêm, tuy cậu ấy nghèo nhưng nhân cách rất tốt, cậu đừng nghĩ nhiều!"Mã Hân Nhiên bất lực khuyên nhủ."Không! Tớ không nghĩ nhiều..." Triệu Nhất Phàm bỗng ngẩng phắt đầu nhìn mấy người Mã Hân Nhiên và Lâm Kiều."Các cậu còn nhớ hôm nay tớ đã nói với các cậu là phố thương mại Kim Lăng thật ra có một ông chủ lớn rất trẻ, 70% phố thương mại Kim Lăng đều là của anh ấy, nhưng ông chủ trẻ tuổi này rất khiêm tốn, không có tin tức gì về anh ấy cả...""Đương nhiên là tớ nhớ rồi, cậu chỉ nói anh ấy họ Trần, người ta đều gọi anh ấy là cậu chủ Trần... á! Cậu chủ Trần?”Lâm Kiều như phát hiện ra gì đó, sửng sốt tại chỗ!"Không phải cậu chủ Trần là Trần Khiêm đấy chứ? Sao.... sao vậy được!"Đám Lâm Kiều đều tái mặt.Nếu Trần Khiêm thật sự là cậu chủ Trần thì mọi chuyện được giải thích hợp lý rồi.Nhưng nếu đây là sự thật, Lâm Kiều cô ta thực muốn chết quách cho rảnh nợtCô ta hối hận xanh cả ruột! Những cô gái còn lại nào có khác gì. "Nhất Phàm, các cậu thật sự nghĩ nhiều rồi, nếu TrầnKhiêm thật sự là cậu chủ Trần giàu nứt đố đổ vách kia thì sao cậu ấy phải sống cuộc đời khó nhọc vậy chứ?”Mã Hân Nhiên thấy mặt Triệu Nhất Phàm trắng bệch tới đáng sợ nên vội an ủi."Ừừ." Triệu Nhất Phàm chỉ gật đầu nhưng trong lòng đã quyết định, cô ta phải điều tra rõ ngọn ngành chuyện này mới được...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Tôi hỏi cậu, người gọi điện thoại có phải là cậu không?”Triệu Nhất Phàm căng thẳng hỏi.Kết nối mọi chuyện lại, ban đầu là chiếc túi 360 nghìn tệ, sau đó lại tới sơn trang, vừa nãy Trần Khiêm lại được cậu Bạch của Kim Lăng ngỏ lời mời, và cả thái độ của Đế Hoàng bây giờ nữa!Dường như mỗi một chuyện đều liên quan tới Trần Khiêm.Cứ cho là Trần Khiêm đã thật sự cứu được con gái của Lý Chấn Quốc thì chắc là ân tình đã trả xong từ lâu rồi mới phải chứ?Triệu Nhất Phàm sợ, sợ người mình luôn ghét bỏ khinh bỉ lại là một nhân vật lớn giấu mặt.Cô ta không biết phải đối mặt thế nào."Rốt cuộc có phải là cậu không?", Triệu Nhất Phàm gấp gáp."Cô thấy phải thì là phải, thấy không phải thì là không phải! Ha ha...”, Trần Khiêm nói xong thì quay người lên xe.Đám Lâm Kiều cũng nghe được những lời này, tất cả đều sững sờ tại chỗ.Ôi trời! Lế nào tất cả những chuyện này đều là nhờ Trần Khiêm?Không... không phải anh là thằng nghèo mạt rệp à?Triệu Nhất Phàm rưng rưng nước mắt, không biết trong đầu đang nghĩ gì.Sau cùng được Lâm Kiều và Mã Hân Nhiên kéo lên taxi. "Nhất Phàm, cậu không sao chứ? Trần Khiêm chính làTrần Khiêm, tuy cậu ấy nghèo nhưng nhân cách rất tốt, cậu đừng nghĩ nhiều!"Mã Hân Nhiên bất lực khuyên nhủ."Không! Tớ không nghĩ nhiều..." Triệu Nhất Phàm bỗng ngẩng phắt đầu nhìn mấy người Mã Hân Nhiên và Lâm Kiều."Các cậu còn nhớ hôm nay tớ đã nói với các cậu là phố thương mại Kim Lăng thật ra có một ông chủ lớn rất trẻ, 70% phố thương mại Kim Lăng đều là của anh ấy, nhưng ông chủ trẻ tuổi này rất khiêm tốn, không có tin tức gì về anh ấy cả...""Đương nhiên là tớ nhớ rồi, cậu chỉ nói anh ấy họ Trần, người ta đều gọi anh ấy là cậu chủ Trần... á! Cậu chủ Trần?”Lâm Kiều như phát hiện ra gì đó, sửng sốt tại chỗ!"Không phải cậu chủ Trần là Trần Khiêm đấy chứ? Sao.... sao vậy được!"Đám Lâm Kiều đều tái mặt.Nếu Trần Khiêm thật sự là cậu chủ Trần thì mọi chuyện được giải thích hợp lý rồi.Nhưng nếu đây là sự thật, Lâm Kiều cô ta thực muốn chết quách cho rảnh nợtCô ta hối hận xanh cả ruột! Những cô gái còn lại nào có khác gì. "Nhất Phàm, các cậu thật sự nghĩ nhiều rồi, nếu TrầnKhiêm thật sự là cậu chủ Trần giàu nứt đố đổ vách kia thì sao cậu ấy phải sống cuộc đời khó nhọc vậy chứ?”Mã Hân Nhiên thấy mặt Triệu Nhất Phàm trắng bệch tới đáng sợ nên vội an ủi."Ừừ." Triệu Nhất Phàm chỉ gật đầu nhưng trong lòng đã quyết định, cô ta phải điều tra rõ ngọn ngành chuyện này mới được...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Tôi hỏi cậu, người gọi điện thoại có phải là cậu không?”Triệu Nhất Phàm căng thẳng hỏi.Kết nối mọi chuyện lại, ban đầu là chiếc túi 360 nghìn tệ, sau đó lại tới sơn trang, vừa nãy Trần Khiêm lại được cậu Bạch của Kim Lăng ngỏ lời mời, và cả thái độ của Đế Hoàng bây giờ nữa!Dường như mỗi một chuyện đều liên quan tới Trần Khiêm.Cứ cho là Trần Khiêm đã thật sự cứu được con gái của Lý Chấn Quốc thì chắc là ân tình đã trả xong từ lâu rồi mới phải chứ?Triệu Nhất Phàm sợ, sợ người mình luôn ghét bỏ khinh bỉ lại là một nhân vật lớn giấu mặt.Cô ta không biết phải đối mặt thế nào."Rốt cuộc có phải là cậu không?", Triệu Nhất Phàm gấp gáp."Cô thấy phải thì là phải, thấy không phải thì là không phải! Ha ha...”, Trần Khiêm nói xong thì quay người lên xe.Đám Lâm Kiều cũng nghe được những lời này, tất cả đều sững sờ tại chỗ.Ôi trời! Lế nào tất cả những chuyện này đều là nhờ Trần Khiêm?Không... không phải anh là thằng nghèo mạt rệp à?Triệu Nhất Phàm rưng rưng nước mắt, không biết trong đầu đang nghĩ gì.Sau cùng được Lâm Kiều và Mã Hân Nhiên kéo lên taxi. "Nhất Phàm, cậu không sao chứ? Trần Khiêm chính làTrần Khiêm, tuy cậu ấy nghèo nhưng nhân cách rất tốt, cậu đừng nghĩ nhiều!"Mã Hân Nhiên bất lực khuyên nhủ."Không! Tớ không nghĩ nhiều..." Triệu Nhất Phàm bỗng ngẩng phắt đầu nhìn mấy người Mã Hân Nhiên và Lâm Kiều."Các cậu còn nhớ hôm nay tớ đã nói với các cậu là phố thương mại Kim Lăng thật ra có một ông chủ lớn rất trẻ, 70% phố thương mại Kim Lăng đều là của anh ấy, nhưng ông chủ trẻ tuổi này rất khiêm tốn, không có tin tức gì về anh ấy cả...""Đương nhiên là tớ nhớ rồi, cậu chỉ nói anh ấy họ Trần, người ta đều gọi anh ấy là cậu chủ Trần... á! Cậu chủ Trần?”Lâm Kiều như phát hiện ra gì đó, sửng sốt tại chỗ!"Không phải cậu chủ Trần là Trần Khiêm đấy chứ? Sao.... sao vậy được!"Đám Lâm Kiều đều tái mặt.Nếu Trần Khiêm thật sự là cậu chủ Trần thì mọi chuyện được giải thích hợp lý rồi.Nhưng nếu đây là sự thật, Lâm Kiều cô ta thực muốn chết quách cho rảnh nợtCô ta hối hận xanh cả ruột! Những cô gái còn lại nào có khác gì. "Nhất Phàm, các cậu thật sự nghĩ nhiều rồi, nếu TrầnKhiêm thật sự là cậu chủ Trần giàu nứt đố đổ vách kia thì sao cậu ấy phải sống cuộc đời khó nhọc vậy chứ?”Mã Hân Nhiên thấy mặt Triệu Nhất Phàm trắng bệch tới đáng sợ nên vội an ủi."Ừừ." Triệu Nhất Phàm chỉ gật đầu nhưng trong lòng đã quyết định, cô ta phải điều tra rõ ngọn ngành chuyện này mới được...

Chương 90: Sao.... Sao vậy được!