Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 94
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thế nhưng Ngụy Lệ quay đầu lại thì phát hiện Trần Khiêm đang dứt khoát rời đi.Không phải đi ra phía cửa. Mà là trực tiếp vào phòng quản lý.“Đó là phòng quản lý, anh đang làm cái gì vậy? Anh quay. lại ngay cho tôi!” Ngụy Lệ tức giận giậm chân.Nghĩ mà xem, đầu tiên là cái tên nghèo kiết xác này gây chuyện ồn ào ở đây, ít nhất cũng gây ra một số ảnh hưởng, chịu trách nhiệm chủ yếu vẫn là mình; thứ hai nữa là anh ta chäc chản muốn đến phòng quản lý để khiếu nại mình.Dưới hai loại áp lực, quản lý chắc chẳn sẽ trách mình gây ra quá nhiều räc rồi. Cộng thêm hôm nay nếu không bán được đơn hàng thế thì quá thảm rồi.Lúc cô ta đuổi theo thì đã muộn mất rồi, Trần Khiêm đã vào trong luôn rồi.“Cô Ngụy Lệ này, không cần quan tâm đâu, hôm nay bọn tôi chắc chăn sẽ mua chiếc Gallardo đó, cho dù có khiếu nại chị, tôi cũng có cách để quản lý của cô không xử phạt cô Chàng trai kia cười haha.“Cảm ơn anh!” Ngụy Lệ cúi đầu cảm ơn.Lại nói đến Trần Khiêm, anh xoa xoa cái đầu hơi đau, đến văn phòng quản lý.Trong văn phòng có một người đàn ông trung niên, đang nghiêm túc xem báo cáo tiêu thụ của năm nay.Thấy Trần Khiêm bước vào, ông ta sững sờ. Sau đó lập tức đứng lên.||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||Quần áo người thanh niên này không có gì nổi bật, thế nhưng làm quản lý của một cửa hàng, khí chất cũng chẳng phải tầm thường.Đặc biệt là, ông ta nhìn ánh mắt người thanh niên này, lộ ra một tia sắc bén, cũng không dám quá khinh thường.“Cậu này, tôi có thể giúp gì được cho cậu?”“À, tôi muốn mua xe, nhưng nữ nhân viên tiếp tân trong cửa hàng của ông không những không cho xem mà còn động tay động chân với tôi, đây là thái độ phục vụ ở cửa hàng các ông à?” Trần Khiêm nói thẳng.Nói thật, hôm nay liên tục gặp phải trắc trở, giờ lại còn suýt bị nữ nhân viên tiếp tân lôi ra ngoài, không chỉ bẽ mặt mà còn khiến Trần Khiêm gom được một bụng tức giận.Quan trọng là hôm nay anh phải mua xe cho xong.“Vậy à? Cậu này, cậu thích chiếc xe nào?” Người quản lý trung niên là một kẻ già đời, liếc mắt là có thể nhìn ra người này không giống như người có thể mua được Lamborghini, cho nên bị nữ nhân viên tiếp tân khinh cũng là bình thường thôi.Cậu ta đến khiếu nại chẳng qua là muốn tìm chút mặt mũi.Cho nên, trước tiên người quản lý trung niên mới hỏi anh thích chiếc xe nào.“Reventon, chiếc thể thao có cấu hình cao nhất giá mười tám triệu đó!” Trần Khiêm thản nhiên nói.“Haha, cậu này, chiếc đó...”“Cạch!" Người quản lý trung niên còn chưa nói xong, Trần Khiêm đã đập thẳng chiếc thẻ đen của mình lên bàn.Sau khi cầm lên xem thật kỹ càng, sắc mặt người quản lý trung niên thay đổi.Rất rõ ràng, đương nhiên là ông ta biết thẻ đen. Rất ít người trên thế giới có được nó.“Trong thẻ căn bản vẫn còn hai mươi triệu, chắc là dư để. mua được chiếc xe nhỉ?” Trần Khiêm thản nhiên nói.“Đúng vậy, đương nhiên là dư rồi!"Mặc dù miệng thì nói vậy nhưng trong lòng người quản lý trung niên vẫn có chút ngờ vực.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thế nhưng Ngụy Lệ quay đầu lại thì phát hiện Trần Khiêm đang dứt khoát rời đi.Không phải đi ra phía cửa. Mà là trực tiếp vào phòng quản lý.“Đó là phòng quản lý, anh đang làm cái gì vậy? Anh quay. lại ngay cho tôi!” Ngụy Lệ tức giận giậm chân.Nghĩ mà xem, đầu tiên là cái tên nghèo kiết xác này gây chuyện ồn ào ở đây, ít nhất cũng gây ra một số ảnh hưởng, chịu trách nhiệm chủ yếu vẫn là mình; thứ hai nữa là anh ta chäc chản muốn đến phòng quản lý để khiếu nại mình.Dưới hai loại áp lực, quản lý chắc chẳn sẽ trách mình gây ra quá nhiều räc rồi. Cộng thêm hôm nay nếu không bán được đơn hàng thế thì quá thảm rồi.Lúc cô ta đuổi theo thì đã muộn mất rồi, Trần Khiêm đã vào trong luôn rồi.“Cô Ngụy Lệ này, không cần quan tâm đâu, hôm nay bọn tôi chắc chăn sẽ mua chiếc Gallardo đó, cho dù có khiếu nại chị, tôi cũng có cách để quản lý của cô không xử phạt cô Chàng trai kia cười haha.“Cảm ơn anh!” Ngụy Lệ cúi đầu cảm ơn.Lại nói đến Trần Khiêm, anh xoa xoa cái đầu hơi đau, đến văn phòng quản lý.Trong văn phòng có một người đàn ông trung niên, đang nghiêm túc xem báo cáo tiêu thụ của năm nay.Thấy Trần Khiêm bước vào, ông ta sững sờ. Sau đó lập tức đứng lên.||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||Quần áo người thanh niên này không có gì nổi bật, thế nhưng làm quản lý của một cửa hàng, khí chất cũng chẳng phải tầm thường.Đặc biệt là, ông ta nhìn ánh mắt người thanh niên này, lộ ra một tia sắc bén, cũng không dám quá khinh thường.“Cậu này, tôi có thể giúp gì được cho cậu?”“À, tôi muốn mua xe, nhưng nữ nhân viên tiếp tân trong cửa hàng của ông không những không cho xem mà còn động tay động chân với tôi, đây là thái độ phục vụ ở cửa hàng các ông à?” Trần Khiêm nói thẳng.Nói thật, hôm nay liên tục gặp phải trắc trở, giờ lại còn suýt bị nữ nhân viên tiếp tân lôi ra ngoài, không chỉ bẽ mặt mà còn khiến Trần Khiêm gom được một bụng tức giận.Quan trọng là hôm nay anh phải mua xe cho xong.“Vậy à? Cậu này, cậu thích chiếc xe nào?” Người quản lý trung niên là một kẻ già đời, liếc mắt là có thể nhìn ra người này không giống như người có thể mua được Lamborghini, cho nên bị nữ nhân viên tiếp tân khinh cũng là bình thường thôi.Cậu ta đến khiếu nại chẳng qua là muốn tìm chút mặt mũi.Cho nên, trước tiên người quản lý trung niên mới hỏi anh thích chiếc xe nào.“Reventon, chiếc thể thao có cấu hình cao nhất giá mười tám triệu đó!” Trần Khiêm thản nhiên nói.“Haha, cậu này, chiếc đó...”“Cạch!" Người quản lý trung niên còn chưa nói xong, Trần Khiêm đã đập thẳng chiếc thẻ đen của mình lên bàn.Sau khi cầm lên xem thật kỹ càng, sắc mặt người quản lý trung niên thay đổi.Rất rõ ràng, đương nhiên là ông ta biết thẻ đen. Rất ít người trên thế giới có được nó.“Trong thẻ căn bản vẫn còn hai mươi triệu, chắc là dư để. mua được chiếc xe nhỉ?” Trần Khiêm thản nhiên nói.“Đúng vậy, đương nhiên là dư rồi!"Mặc dù miệng thì nói vậy nhưng trong lòng người quản lý trung niên vẫn có chút ngờ vực.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thế nhưng Ngụy Lệ quay đầu lại thì phát hiện Trần Khiêm đang dứt khoát rời đi.Không phải đi ra phía cửa. Mà là trực tiếp vào phòng quản lý.“Đó là phòng quản lý, anh đang làm cái gì vậy? Anh quay. lại ngay cho tôi!” Ngụy Lệ tức giận giậm chân.Nghĩ mà xem, đầu tiên là cái tên nghèo kiết xác này gây chuyện ồn ào ở đây, ít nhất cũng gây ra một số ảnh hưởng, chịu trách nhiệm chủ yếu vẫn là mình; thứ hai nữa là anh ta chäc chản muốn đến phòng quản lý để khiếu nại mình.Dưới hai loại áp lực, quản lý chắc chẳn sẽ trách mình gây ra quá nhiều räc rồi. Cộng thêm hôm nay nếu không bán được đơn hàng thế thì quá thảm rồi.Lúc cô ta đuổi theo thì đã muộn mất rồi, Trần Khiêm đã vào trong luôn rồi.“Cô Ngụy Lệ này, không cần quan tâm đâu, hôm nay bọn tôi chắc chăn sẽ mua chiếc Gallardo đó, cho dù có khiếu nại chị, tôi cũng có cách để quản lý của cô không xử phạt cô Chàng trai kia cười haha.“Cảm ơn anh!” Ngụy Lệ cúi đầu cảm ơn.Lại nói đến Trần Khiêm, anh xoa xoa cái đầu hơi đau, đến văn phòng quản lý.Trong văn phòng có một người đàn ông trung niên, đang nghiêm túc xem báo cáo tiêu thụ của năm nay.Thấy Trần Khiêm bước vào, ông ta sững sờ. Sau đó lập tức đứng lên.||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||Quần áo người thanh niên này không có gì nổi bật, thế nhưng làm quản lý của một cửa hàng, khí chất cũng chẳng phải tầm thường.Đặc biệt là, ông ta nhìn ánh mắt người thanh niên này, lộ ra một tia sắc bén, cũng không dám quá khinh thường.“Cậu này, tôi có thể giúp gì được cho cậu?”“À, tôi muốn mua xe, nhưng nữ nhân viên tiếp tân trong cửa hàng của ông không những không cho xem mà còn động tay động chân với tôi, đây là thái độ phục vụ ở cửa hàng các ông à?” Trần Khiêm nói thẳng.Nói thật, hôm nay liên tục gặp phải trắc trở, giờ lại còn suýt bị nữ nhân viên tiếp tân lôi ra ngoài, không chỉ bẽ mặt mà còn khiến Trần Khiêm gom được một bụng tức giận.Quan trọng là hôm nay anh phải mua xe cho xong.“Vậy à? Cậu này, cậu thích chiếc xe nào?” Người quản lý trung niên là một kẻ già đời, liếc mắt là có thể nhìn ra người này không giống như người có thể mua được Lamborghini, cho nên bị nữ nhân viên tiếp tân khinh cũng là bình thường thôi.Cậu ta đến khiếu nại chẳng qua là muốn tìm chút mặt mũi.Cho nên, trước tiên người quản lý trung niên mới hỏi anh thích chiếc xe nào.“Reventon, chiếc thể thao có cấu hình cao nhất giá mười tám triệu đó!” Trần Khiêm thản nhiên nói.“Haha, cậu này, chiếc đó...”“Cạch!" Người quản lý trung niên còn chưa nói xong, Trần Khiêm đã đập thẳng chiếc thẻ đen của mình lên bàn.Sau khi cầm lên xem thật kỹ càng, sắc mặt người quản lý trung niên thay đổi.Rất rõ ràng, đương nhiên là ông ta biết thẻ đen. Rất ít người trên thế giới có được nó.“Trong thẻ căn bản vẫn còn hai mươi triệu, chắc là dư để. mua được chiếc xe nhỉ?” Trần Khiêm thản nhiên nói.“Đúng vậy, đương nhiên là dư rồi!"Mặc dù miệng thì nói vậy nhưng trong lòng người quản lý trung niên vẫn có chút ngờ vực.