Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 101: "Trần Khiêm!"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Rất nhiều nam sinh vây quanh lại đây.Ngay cả Lý Niệm cũng nhìn sang bên kia.Trần Khiêm cũng tò mò nhìn theo, mí mắt hơi nheo lại.Bạn nữ kia đã ra ngoài rồi, quả nhiên là xinh đẹp.Hơn nữa, Trần Khiêm còn vừa mới quen cô ấy.Không phải là Tô Mộc Vũ sao."Thật là xinh đẹp, nếu là bạn gái của tôi thì tốt rồi!"Nam sinh đứng bên cạnh Lý Niệm cảm thán nói.Bộ dạng như một con lợn ngốc vậy."Bạn gái cái rắm. Nói cho cậu biết, cô gái này là người anh Dương khoa chúng ta để ý đến rồi, cậu còn muốn cô ấy làm bạn gái ư?"Lý Niệm quăng lại một câu."Hả! Anh Dương sao? Haiz, chẳng trách, anh Dương xuất sắc như vậy, cô gái anh ấy để ý cũng phải khác người thường!"Cậu bạn kia vừa nghe đến anh Dương thì tự nhiên uể oải đi vài phần.Anh Dương trong miệng họ chính là Vương Dương, là phóchủ tịch hội học sinh khoa ngôn ngữ Trung. Nhà có quyền có thế, đi học lái chiếc Audi A6 trong trường không ai không biết.Tốt nhất là không nên đắc tội hẳn."Có ai dám xin Wechat của cô ấy không? Nếu xin được thì tôi chấp nhận trả một trăm đồng!""Có người dám mà người ta không muốn cho thì cũng vô dụng thôi!""Hơn nữa cậu không nghe tên kia vừa nói gì sao? Người đẹp này là cô gái mà Vương Dương đang theo đuổi...""Vương Dương là người chạy xe Audi A6 trong trường đó. Cậu không thấy đệ tử của hẳn đang giám sát ở đây hả, bớt nói lại một tí đi!"Cũng có các nữ sinh rất khó chịu, từ khi Tô Mộc Vũ xuất hiện thì mọi người không còn chú ý đến bọn họ nữa.Mọi người đều nhìn chăm chăm Tô Mộc Vũ.Trần Khiêm cũng không ngoại lệ, chăm chú nhìn Tô Mộc."Bộp!" Bỗng nhiên có một viên đá nhỏ đập lên mặt anh. Đệch, là ai?Trần Khiêm quay đầu liên thấy Trịnh Thiên Thiên đang tức giận nhìn mình:"Trần Khiêm cái tên nghèo kiết xác này, người khác ngắm người đẹp, cậu cũng đi ngắm. Cũng không thử xem lại chính mình thế nào?”Ban đầu bởi vì tên nghèo Trần Khiêm này mà Trịnh Thiên Thiên thua cược với Lý Niệm nên phải cùng đi ăn cơm với anh ta.Nhưng sau đó cô ta lại ghen tị với Tô Mộc Vũ. Lễ nào mình không thu hút được ánh mắt của cả một tên nghèo sao?"Trịnh Thiên Thiên cậu điên à, cậu làm trò gì vậy?" Trần Khiêm chửi một câu.Anh thật sự rất muốn vả cho Lý Niệm và Trịnh Thiên Thiên mỗi người một cái."Trần Khiêm!"Đúng lúc này, Tô Mộc Vũ nhìn thấy Trần Khiêm sau khi vừa xuống xe liền lên tiếng chào.Tô Mộc Vũ lúc nãy vội là vì đến đây để học lái xe.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Rất nhiều nam sinh vây quanh lại đây.Ngay cả Lý Niệm cũng nhìn sang bên kia.Trần Khiêm cũng tò mò nhìn theo, mí mắt hơi nheo lại.Bạn nữ kia đã ra ngoài rồi, quả nhiên là xinh đẹp.Hơn nữa, Trần Khiêm còn vừa mới quen cô ấy.Không phải là Tô Mộc Vũ sao."Thật là xinh đẹp, nếu là bạn gái của tôi thì tốt rồi!"Nam sinh đứng bên cạnh Lý Niệm cảm thán nói.Bộ dạng như một con lợn ngốc vậy."Bạn gái cái rắm. Nói cho cậu biết, cô gái này là người anh Dương khoa chúng ta để ý đến rồi, cậu còn muốn cô ấy làm bạn gái ư?"Lý Niệm quăng lại một câu."Hả! Anh Dương sao? Haiz, chẳng trách, anh Dương xuất sắc như vậy, cô gái anh ấy để ý cũng phải khác người thường!"Cậu bạn kia vừa nghe đến anh Dương thì tự nhiên uể oải đi vài phần.Anh Dương trong miệng họ chính là Vương Dương, là phóchủ tịch hội học sinh khoa ngôn ngữ Trung. Nhà có quyền có thế, đi học lái chiếc Audi A6 trong trường không ai không biết.Tốt nhất là không nên đắc tội hẳn."Có ai dám xin Wechat của cô ấy không? Nếu xin được thì tôi chấp nhận trả một trăm đồng!""Có người dám mà người ta không muốn cho thì cũng vô dụng thôi!""Hơn nữa cậu không nghe tên kia vừa nói gì sao? Người đẹp này là cô gái mà Vương Dương đang theo đuổi...""Vương Dương là người chạy xe Audi A6 trong trường đó. Cậu không thấy đệ tử của hẳn đang giám sát ở đây hả, bớt nói lại một tí đi!"Cũng có các nữ sinh rất khó chịu, từ khi Tô Mộc Vũ xuất hiện thì mọi người không còn chú ý đến bọn họ nữa.Mọi người đều nhìn chăm chăm Tô Mộc Vũ.Trần Khiêm cũng không ngoại lệ, chăm chú nhìn Tô Mộc."Bộp!" Bỗng nhiên có một viên đá nhỏ đập lên mặt anh. Đệch, là ai?Trần Khiêm quay đầu liên thấy Trịnh Thiên Thiên đang tức giận nhìn mình:"Trần Khiêm cái tên nghèo kiết xác này, người khác ngắm người đẹp, cậu cũng đi ngắm. Cũng không thử xem lại chính mình thế nào?”Ban đầu bởi vì tên nghèo Trần Khiêm này mà Trịnh Thiên Thiên thua cược với Lý Niệm nên phải cùng đi ăn cơm với anh ta.Nhưng sau đó cô ta lại ghen tị với Tô Mộc Vũ. Lễ nào mình không thu hút được ánh mắt của cả một tên nghèo sao?"Trịnh Thiên Thiên cậu điên à, cậu làm trò gì vậy?" Trần Khiêm chửi một câu.Anh thật sự rất muốn vả cho Lý Niệm và Trịnh Thiên Thiên mỗi người một cái."Trần Khiêm!"Đúng lúc này, Tô Mộc Vũ nhìn thấy Trần Khiêm sau khi vừa xuống xe liền lên tiếng chào.Tô Mộc Vũ lúc nãy vội là vì đến đây để học lái xe.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Rất nhiều nam sinh vây quanh lại đây.Ngay cả Lý Niệm cũng nhìn sang bên kia.Trần Khiêm cũng tò mò nhìn theo, mí mắt hơi nheo lại.Bạn nữ kia đã ra ngoài rồi, quả nhiên là xinh đẹp.Hơn nữa, Trần Khiêm còn vừa mới quen cô ấy.Không phải là Tô Mộc Vũ sao."Thật là xinh đẹp, nếu là bạn gái của tôi thì tốt rồi!"Nam sinh đứng bên cạnh Lý Niệm cảm thán nói.Bộ dạng như một con lợn ngốc vậy."Bạn gái cái rắm. Nói cho cậu biết, cô gái này là người anh Dương khoa chúng ta để ý đến rồi, cậu còn muốn cô ấy làm bạn gái ư?"Lý Niệm quăng lại một câu."Hả! Anh Dương sao? Haiz, chẳng trách, anh Dương xuất sắc như vậy, cô gái anh ấy để ý cũng phải khác người thường!"Cậu bạn kia vừa nghe đến anh Dương thì tự nhiên uể oải đi vài phần.Anh Dương trong miệng họ chính là Vương Dương, là phóchủ tịch hội học sinh khoa ngôn ngữ Trung. Nhà có quyền có thế, đi học lái chiếc Audi A6 trong trường không ai không biết.Tốt nhất là không nên đắc tội hẳn."Có ai dám xin Wechat của cô ấy không? Nếu xin được thì tôi chấp nhận trả một trăm đồng!""Có người dám mà người ta không muốn cho thì cũng vô dụng thôi!""Hơn nữa cậu không nghe tên kia vừa nói gì sao? Người đẹp này là cô gái mà Vương Dương đang theo đuổi...""Vương Dương là người chạy xe Audi A6 trong trường đó. Cậu không thấy đệ tử của hẳn đang giám sát ở đây hả, bớt nói lại một tí đi!"Cũng có các nữ sinh rất khó chịu, từ khi Tô Mộc Vũ xuất hiện thì mọi người không còn chú ý đến bọn họ nữa.Mọi người đều nhìn chăm chăm Tô Mộc Vũ.Trần Khiêm cũng không ngoại lệ, chăm chú nhìn Tô Mộc."Bộp!" Bỗng nhiên có một viên đá nhỏ đập lên mặt anh. Đệch, là ai?Trần Khiêm quay đầu liên thấy Trịnh Thiên Thiên đang tức giận nhìn mình:"Trần Khiêm cái tên nghèo kiết xác này, người khác ngắm người đẹp, cậu cũng đi ngắm. Cũng không thử xem lại chính mình thế nào?”Ban đầu bởi vì tên nghèo Trần Khiêm này mà Trịnh Thiên Thiên thua cược với Lý Niệm nên phải cùng đi ăn cơm với anh ta.Nhưng sau đó cô ta lại ghen tị với Tô Mộc Vũ. Lễ nào mình không thu hút được ánh mắt của cả một tên nghèo sao?"Trịnh Thiên Thiên cậu điên à, cậu làm trò gì vậy?" Trần Khiêm chửi một câu.Anh thật sự rất muốn vả cho Lý Niệm và Trịnh Thiên Thiên mỗi người một cái."Trần Khiêm!"Đúng lúc này, Tô Mộc Vũ nhìn thấy Trần Khiêm sau khi vừa xuống xe liền lên tiếng chào.Tô Mộc Vũ lúc nãy vội là vì đến đây để học lái xe.