Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 108: Mà chị Kim không dám nói gì
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Chị quản lý vội gật đầu, giọng nói rất nhỏ."Ơ chị Kim, tụi em chỉ gọi mấy món ăn, sao chị lại đích thân đến thế?”Lúc này Vương Dương mới nhìn thấy chị quản lý, lập tức cười nói. Hắn cảm giác bỗng dưng mình có thể diện ghê.Mà chị Kim không dám nói gì.Vương Dương không nhận ra điều gì, vô tư gọi một bàn đồ ăn."Anh Dương, mới gọi có hai món đặc sản thôi, không thể gọi thêm hai món nữa sao?"Trịnh Thiên Thiên mong chờ nói.Bếp Gia Viên không phải nổi tiếng nhờ hương vị và các món đặc sản sao.Tuy rằng Giang Vi Vi muốn Vương Dương gọi thêm mấy món đặc sản, nhưng những món đó rất đắt, cô ta không muốn Vương Dương tốn tiền vì bọn họ.Cô ta liền vội nói: "Hai món này là đủ rồi, mấy món đặc sản đều hơn một ngàn một món đấy!""Ôï" Trịnh Thiên Thiên ngây ngẩn cả người. Ngay cả hai cô gái đi cùng Đỗ Lỗi cũng lắp bắp kinh hãi.Danh tiếng của Bếp Gia Viên quả nhiên không phải bình thường."Trần... Thưa quý khách, cậu muốn gọi món gì?" Chị quản lý cẩn thận hỏi."Hừ, đợi bọn em ăn xong, đồ ăn còn thừa để cho cậu ta là được. Cậu ta còn dám gọi món sao?”Lý Niệm hừ lạnh một tiếng."Đúng vậy. Không nghĩ coi mình là thân phận gì mà còn muốn gọi đồ ăn."Trịnh Thiên Thiên liếc mắt.Vương Dương cười không nói gì. Thật ra hẳn cảm thấy để Trần Khiêm gọi một đĩa khoai tây chiên cũng không đáng bao nhiêu cả.Không uổng công đêm nay gọi Lý Niệm đến.Nếu không Vương Dương thật sự không biết nên chơi Trân Khiêm như thế nào ở trước mặt Tô Mộc Vũ.Bây giờ hẳn chỉ cần vui vẻ ngồi xem thôi."Thôi đi, Vương Dương gọi đồ ăn là cho các cậu, tôi tự mình gọi vài món là được!"Trần Khiêm cười khổ. Hôm nay anh vốn dĩ định chơi Vương Dương một vố thật đau, nhưng nếu làm vậy không chừng sẽ bị đám người này cười nhạo trước tiên.Tiếp theo lại phụ thuộc vào hai người Lý Niệm và Giang Vi Vi, chính bản thân mình không thể tự gọi.Hơn nữa da mặt Trần Khiêm thật sự không dày đến mức đó.Tự mình gọi vài món vậy."Thế còn nghe được, nhưng mà cậu có thể gọi vài món ăn nhẹ. Trịnh Thiên Thiên lạnh lùng nói."À, cho tôi một đĩa khoai tây chiên với sốt chua cay, cho nhiều ớt một chút. Sau đó cho thêm một tô mì."Trần Khiêm cười nói."Ha ha! Chết mất, tên này đang đùa hả?"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Chị quản lý vội gật đầu, giọng nói rất nhỏ."Ơ chị Kim, tụi em chỉ gọi mấy món ăn, sao chị lại đích thân đến thế?”Lúc này Vương Dương mới nhìn thấy chị quản lý, lập tức cười nói. Hắn cảm giác bỗng dưng mình có thể diện ghê.Mà chị Kim không dám nói gì.Vương Dương không nhận ra điều gì, vô tư gọi một bàn đồ ăn."Anh Dương, mới gọi có hai món đặc sản thôi, không thể gọi thêm hai món nữa sao?"Trịnh Thiên Thiên mong chờ nói.Bếp Gia Viên không phải nổi tiếng nhờ hương vị và các món đặc sản sao.Tuy rằng Giang Vi Vi muốn Vương Dương gọi thêm mấy món đặc sản, nhưng những món đó rất đắt, cô ta không muốn Vương Dương tốn tiền vì bọn họ.Cô ta liền vội nói: "Hai món này là đủ rồi, mấy món đặc sản đều hơn một ngàn một món đấy!""Ôï" Trịnh Thiên Thiên ngây ngẩn cả người. Ngay cả hai cô gái đi cùng Đỗ Lỗi cũng lắp bắp kinh hãi.Danh tiếng của Bếp Gia Viên quả nhiên không phải bình thường."Trần... Thưa quý khách, cậu muốn gọi món gì?" Chị quản lý cẩn thận hỏi."Hừ, đợi bọn em ăn xong, đồ ăn còn thừa để cho cậu ta là được. Cậu ta còn dám gọi món sao?”Lý Niệm hừ lạnh một tiếng."Đúng vậy. Không nghĩ coi mình là thân phận gì mà còn muốn gọi đồ ăn."Trịnh Thiên Thiên liếc mắt.Vương Dương cười không nói gì. Thật ra hẳn cảm thấy để Trần Khiêm gọi một đĩa khoai tây chiên cũng không đáng bao nhiêu cả.Không uổng công đêm nay gọi Lý Niệm đến.Nếu không Vương Dương thật sự không biết nên chơi Trân Khiêm như thế nào ở trước mặt Tô Mộc Vũ.Bây giờ hẳn chỉ cần vui vẻ ngồi xem thôi."Thôi đi, Vương Dương gọi đồ ăn là cho các cậu, tôi tự mình gọi vài món là được!"Trần Khiêm cười khổ. Hôm nay anh vốn dĩ định chơi Vương Dương một vố thật đau, nhưng nếu làm vậy không chừng sẽ bị đám người này cười nhạo trước tiên.Tiếp theo lại phụ thuộc vào hai người Lý Niệm và Giang Vi Vi, chính bản thân mình không thể tự gọi.Hơn nữa da mặt Trần Khiêm thật sự không dày đến mức đó.Tự mình gọi vài món vậy."Thế còn nghe được, nhưng mà cậu có thể gọi vài món ăn nhẹ. Trịnh Thiên Thiên lạnh lùng nói."À, cho tôi một đĩa khoai tây chiên với sốt chua cay, cho nhiều ớt một chút. Sau đó cho thêm một tô mì."Trần Khiêm cười nói."Ha ha! Chết mất, tên này đang đùa hả?"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Chị quản lý vội gật đầu, giọng nói rất nhỏ."Ơ chị Kim, tụi em chỉ gọi mấy món ăn, sao chị lại đích thân đến thế?”Lúc này Vương Dương mới nhìn thấy chị quản lý, lập tức cười nói. Hắn cảm giác bỗng dưng mình có thể diện ghê.Mà chị Kim không dám nói gì.Vương Dương không nhận ra điều gì, vô tư gọi một bàn đồ ăn."Anh Dương, mới gọi có hai món đặc sản thôi, không thể gọi thêm hai món nữa sao?"Trịnh Thiên Thiên mong chờ nói.Bếp Gia Viên không phải nổi tiếng nhờ hương vị và các món đặc sản sao.Tuy rằng Giang Vi Vi muốn Vương Dương gọi thêm mấy món đặc sản, nhưng những món đó rất đắt, cô ta không muốn Vương Dương tốn tiền vì bọn họ.Cô ta liền vội nói: "Hai món này là đủ rồi, mấy món đặc sản đều hơn một ngàn một món đấy!""Ôï" Trịnh Thiên Thiên ngây ngẩn cả người. Ngay cả hai cô gái đi cùng Đỗ Lỗi cũng lắp bắp kinh hãi.Danh tiếng của Bếp Gia Viên quả nhiên không phải bình thường."Trần... Thưa quý khách, cậu muốn gọi món gì?" Chị quản lý cẩn thận hỏi."Hừ, đợi bọn em ăn xong, đồ ăn còn thừa để cho cậu ta là được. Cậu ta còn dám gọi món sao?”Lý Niệm hừ lạnh một tiếng."Đúng vậy. Không nghĩ coi mình là thân phận gì mà còn muốn gọi đồ ăn."Trịnh Thiên Thiên liếc mắt.Vương Dương cười không nói gì. Thật ra hẳn cảm thấy để Trần Khiêm gọi một đĩa khoai tây chiên cũng không đáng bao nhiêu cả.Không uổng công đêm nay gọi Lý Niệm đến.Nếu không Vương Dương thật sự không biết nên chơi Trân Khiêm như thế nào ở trước mặt Tô Mộc Vũ.Bây giờ hẳn chỉ cần vui vẻ ngồi xem thôi."Thôi đi, Vương Dương gọi đồ ăn là cho các cậu, tôi tự mình gọi vài món là được!"Trần Khiêm cười khổ. Hôm nay anh vốn dĩ định chơi Vương Dương một vố thật đau, nhưng nếu làm vậy không chừng sẽ bị đám người này cười nhạo trước tiên.Tiếp theo lại phụ thuộc vào hai người Lý Niệm và Giang Vi Vi, chính bản thân mình không thể tự gọi.Hơn nữa da mặt Trần Khiêm thật sự không dày đến mức đó.Tự mình gọi vài món vậy."Thế còn nghe được, nhưng mà cậu có thể gọi vài món ăn nhẹ. Trịnh Thiên Thiên lạnh lùng nói."À, cho tôi một đĩa khoai tây chiên với sốt chua cay, cho nhiều ớt một chút. Sau đó cho thêm một tô mì."Trần Khiêm cười nói."Ha ha! Chết mất, tên này đang đùa hả?"