Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 110: "Ôi Xe đẹp ghê!"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Giang Vi Vi cũng hít vào một hơi.Rất nhiều nữ sinh đều bu lại xem ảnh."Ôi Xe đẹp ghê!"Một đám nữ sinh hét to.Ngay cả Vương Dương cũng bị hấp dẫn. Thân xe cực kỳ ngầu, ai nhìn cũng mê. Mà chủ yếu là chiếc xe này có giá khoảng gần hai mươi triệu."Đỗ Lỗi, có thật không vậy? Cậu với người đó là anh em kết nghĩa à? Sao cậu quen được thế?"Vương Dương ghen tị. Mà Trần Khiêm cũng nhìn sang Đỗ Lỗi.Đúng vậy, sao cậu quen được thế?"Tụi tớ là anh em chí cốt, nhưng mà tớ không thể nói ra danh tính của cậu ấy. Người anh em của tớ nói phải giữ bí mật! Ha hai"Đỗ Lỗi gạt tàn thuốc.Anh ta cười nhạt một tiếng.Lúc này mọi người đã thay đổi cách nhìn với anh ta.Đặc biệt là Giang Vi Vi đã nhìn anh ta với đôi mắt khác xưa.Hai mắt Trịnh Thiên Thiên long lanh, nếu chuyện đó là thật thì có phải chính mình cũng có cơ hội được ngồi trên con xe được vô số người điên cuồng tranh giành đúng không?Mà các nam sinh lại ghen tị nhìn Đỗ Lỗi."Đỗ Lỗi, cậu nói thật hay giả vậy? Đừng nói là giống mánh khóe lần trước cậu dùng để tán cô ngôi sao kia, cậu chém gió phải không?”Vương Dương không tin. Dù sao hẳn cũng biết gia thế nhà Đỗ Lỗi, điều kiện kinh tế bình thường, chỉ có thể xem như là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi.Làm sao anh ta có thể quen biết người tầm cỡ thế này?Hơn nữa Đỗ Lỗi còn có cái tật hay khoác lác."Sao có thể, hơn nữa tớ có thể lấy con xe hai mươi triệu này để chém gió được à? Các cậu thật là không hiểu sự đời!"Đỗ Lỗi cười khổ một tiếng."Đỗ Lỗi, tớ tin cậu!"Giang Vi Vi mỉm cười nhìn Đỗ Lỗi.Cô ta thỉnh thoảng lại liếc tấm ảnh của chiếc xe kia, thật sự là cô ta mê nó rồi. Nếu có thể cho cô ta ngồi lên đó một lần thì trả giá thế nào cô cũng chịu.Mà muốn có được cơ hội này thì phải thân thiết với Đỗ Lỗi. Sau đó có thể thông qua anh ta để làm quen với người kia!
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Giang Vi Vi cũng hít vào một hơi.Rất nhiều nữ sinh đều bu lại xem ảnh."Ôi Xe đẹp ghê!"Một đám nữ sinh hét to.Ngay cả Vương Dương cũng bị hấp dẫn. Thân xe cực kỳ ngầu, ai nhìn cũng mê. Mà chủ yếu là chiếc xe này có giá khoảng gần hai mươi triệu."Đỗ Lỗi, có thật không vậy? Cậu với người đó là anh em kết nghĩa à? Sao cậu quen được thế?"Vương Dương ghen tị. Mà Trần Khiêm cũng nhìn sang Đỗ Lỗi.Đúng vậy, sao cậu quen được thế?"Tụi tớ là anh em chí cốt, nhưng mà tớ không thể nói ra danh tính của cậu ấy. Người anh em của tớ nói phải giữ bí mật! Ha hai"Đỗ Lỗi gạt tàn thuốc.Anh ta cười nhạt một tiếng.Lúc này mọi người đã thay đổi cách nhìn với anh ta.Đặc biệt là Giang Vi Vi đã nhìn anh ta với đôi mắt khác xưa.Hai mắt Trịnh Thiên Thiên long lanh, nếu chuyện đó là thật thì có phải chính mình cũng có cơ hội được ngồi trên con xe được vô số người điên cuồng tranh giành đúng không?Mà các nam sinh lại ghen tị nhìn Đỗ Lỗi."Đỗ Lỗi, cậu nói thật hay giả vậy? Đừng nói là giống mánh khóe lần trước cậu dùng để tán cô ngôi sao kia, cậu chém gió phải không?”Vương Dương không tin. Dù sao hẳn cũng biết gia thế nhà Đỗ Lỗi, điều kiện kinh tế bình thường, chỉ có thể xem như là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi.Làm sao anh ta có thể quen biết người tầm cỡ thế này?Hơn nữa Đỗ Lỗi còn có cái tật hay khoác lác."Sao có thể, hơn nữa tớ có thể lấy con xe hai mươi triệu này để chém gió được à? Các cậu thật là không hiểu sự đời!"Đỗ Lỗi cười khổ một tiếng."Đỗ Lỗi, tớ tin cậu!"Giang Vi Vi mỉm cười nhìn Đỗ Lỗi.Cô ta thỉnh thoảng lại liếc tấm ảnh của chiếc xe kia, thật sự là cô ta mê nó rồi. Nếu có thể cho cô ta ngồi lên đó một lần thì trả giá thế nào cô cũng chịu.Mà muốn có được cơ hội này thì phải thân thiết với Đỗ Lỗi. Sau đó có thể thông qua anh ta để làm quen với người kia!
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Giang Vi Vi cũng hít vào một hơi.Rất nhiều nữ sinh đều bu lại xem ảnh."Ôi Xe đẹp ghê!"Một đám nữ sinh hét to.Ngay cả Vương Dương cũng bị hấp dẫn. Thân xe cực kỳ ngầu, ai nhìn cũng mê. Mà chủ yếu là chiếc xe này có giá khoảng gần hai mươi triệu."Đỗ Lỗi, có thật không vậy? Cậu với người đó là anh em kết nghĩa à? Sao cậu quen được thế?"Vương Dương ghen tị. Mà Trần Khiêm cũng nhìn sang Đỗ Lỗi.Đúng vậy, sao cậu quen được thế?"Tụi tớ là anh em chí cốt, nhưng mà tớ không thể nói ra danh tính của cậu ấy. Người anh em của tớ nói phải giữ bí mật! Ha hai"Đỗ Lỗi gạt tàn thuốc.Anh ta cười nhạt một tiếng.Lúc này mọi người đã thay đổi cách nhìn với anh ta.Đặc biệt là Giang Vi Vi đã nhìn anh ta với đôi mắt khác xưa.Hai mắt Trịnh Thiên Thiên long lanh, nếu chuyện đó là thật thì có phải chính mình cũng có cơ hội được ngồi trên con xe được vô số người điên cuồng tranh giành đúng không?Mà các nam sinh lại ghen tị nhìn Đỗ Lỗi."Đỗ Lỗi, cậu nói thật hay giả vậy? Đừng nói là giống mánh khóe lần trước cậu dùng để tán cô ngôi sao kia, cậu chém gió phải không?”Vương Dương không tin. Dù sao hẳn cũng biết gia thế nhà Đỗ Lỗi, điều kiện kinh tế bình thường, chỉ có thể xem như là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi.Làm sao anh ta có thể quen biết người tầm cỡ thế này?Hơn nữa Đỗ Lỗi còn có cái tật hay khoác lác."Sao có thể, hơn nữa tớ có thể lấy con xe hai mươi triệu này để chém gió được à? Các cậu thật là không hiểu sự đời!"Đỗ Lỗi cười khổ một tiếng."Đỗ Lỗi, tớ tin cậu!"Giang Vi Vi mỉm cười nhìn Đỗ Lỗi.Cô ta thỉnh thoảng lại liếc tấm ảnh của chiếc xe kia, thật sự là cô ta mê nó rồi. Nếu có thể cho cô ta ngồi lên đó một lần thì trả giá thế nào cô cũng chịu.Mà muốn có được cơ hội này thì phải thân thiết với Đỗ Lỗi. Sau đó có thể thông qua anh ta để làm quen với người kia!