Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 142: "Đúng vậy!"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Phải biết răng, ngân hàng cho vay vốn xoay vòng của bà ta không hề nói tình nghĩa, vòng quay vốn lưu động của công ty vừa gặp vấn đề, phía ngân hàng đã lập tức thông. báo cho bên cục quản lí kinh doanh.Hiển nhiên, nguyên tắc này ai ai cũng đều rõ ràng.Tất cả mọi người lập tức dừng trò chuyện, lắng lặng chờ đợi."Cảm ơn Cục trưởng Hoàng, vâng vâng vâng, cảm ơn ông đã cổ vũ và ủng hộ công ty chúng tôi! Vâng, chào ông!"Sau đó, mọi người nghe thấy Vương Tuệ Mẫn vừa kích động vừa hưng phấn nói một tràng.Tất cả đều không hiểu đang xảy ra chuyện gì. "Là cục trưởng Hoàng sao?” Cha của Tô Mộc Vũ ngạc nhiên hỏi.Đối với loại doanh nghiệp nhỏ như nhà bọn họ, Cục quản lí thị trường là một nỗi sợ hãi vô cùng to lớn.Nghe giọng điệu của Vương Tuệ Mẫn, chỉ biết đây là chuyện vui chứ không phải tin buồn."Đúng vậy!"Vương Tuệ Mẫn lập tức kích động thuật lại những lời chúc của cục trưởng Hoàng vừa nấy."Xem ra đúng thật do cậu Trần nhúng tay vào vụ này, nếu không mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy!”"Cậu Trần quả nhiên có năng lực phi phàm!"Đám người Tô Kì sùng bái nói. Chuyện này có thể nói là đã khơi dậy lòng tò mò củakhông ít người, cậu Trần bí ẩn này, rốt cuộc là ai?Lại nói đến mấy ngày kế tiếp, Trần Khiêm trái lại im hơi lặng tiếng.Tất nhiên, anh cũng đem theo thẻ mua sắm trị giá hai mươi triệu nhân dân tệ mà chị gái đã đưa, tiêu hết sạch sành sanh một triệu tệ còn lại.Mua cho bản thân một ít quần áo hàng hiệu, cộng thêm đồng hồ và một ít đồ dùng linh tinh khác.Trong khoảng thời gian đó,Dương Hạ có gọi đến một lần, muốn vay Trần Khiêm ít tiền nhưng đã bị anh thẳng thừng từ chối.Tất nhiên không phải do Trần Khiêm lòng dạ độc ác, anh chỉ muốn để Dương Hạ học được một bài học:Chỉ chăm chăm theo đuổi tiền tài không có ích lợi gì, có đôi khi bạn tưởng đã chiếm được một thứ gì đó, thực tế lại đánh mất càng nhiều.Anh thật sự không hi vọng Dương Hạ tiếp tục u mê như vậy.Cứ vậy rồi cũng sẽ có một ngày cô ta đánh mất đi chính bản thân mình.Sau khi Dương Hạ bị Trần Khiêm từ chối, mấy ngày liền không có tin tức gì.Trần Khiêm tập trung chuẩn bị cho kì thi lấy băng lái ô tô B2 của mình."Đang làm gì thế em giai?"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Phải biết răng, ngân hàng cho vay vốn xoay vòng của bà ta không hề nói tình nghĩa, vòng quay vốn lưu động của công ty vừa gặp vấn đề, phía ngân hàng đã lập tức thông. báo cho bên cục quản lí kinh doanh.Hiển nhiên, nguyên tắc này ai ai cũng đều rõ ràng.Tất cả mọi người lập tức dừng trò chuyện, lắng lặng chờ đợi."Cảm ơn Cục trưởng Hoàng, vâng vâng vâng, cảm ơn ông đã cổ vũ và ủng hộ công ty chúng tôi! Vâng, chào ông!"Sau đó, mọi người nghe thấy Vương Tuệ Mẫn vừa kích động vừa hưng phấn nói một tràng.Tất cả đều không hiểu đang xảy ra chuyện gì. "Là cục trưởng Hoàng sao?” Cha của Tô Mộc Vũ ngạc nhiên hỏi.Đối với loại doanh nghiệp nhỏ như nhà bọn họ, Cục quản lí thị trường là một nỗi sợ hãi vô cùng to lớn.Nghe giọng điệu của Vương Tuệ Mẫn, chỉ biết đây là chuyện vui chứ không phải tin buồn."Đúng vậy!"Vương Tuệ Mẫn lập tức kích động thuật lại những lời chúc của cục trưởng Hoàng vừa nấy."Xem ra đúng thật do cậu Trần nhúng tay vào vụ này, nếu không mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy!”"Cậu Trần quả nhiên có năng lực phi phàm!"Đám người Tô Kì sùng bái nói. Chuyện này có thể nói là đã khơi dậy lòng tò mò củakhông ít người, cậu Trần bí ẩn này, rốt cuộc là ai?Lại nói đến mấy ngày kế tiếp, Trần Khiêm trái lại im hơi lặng tiếng.Tất nhiên, anh cũng đem theo thẻ mua sắm trị giá hai mươi triệu nhân dân tệ mà chị gái đã đưa, tiêu hết sạch sành sanh một triệu tệ còn lại.Mua cho bản thân một ít quần áo hàng hiệu, cộng thêm đồng hồ và một ít đồ dùng linh tinh khác.Trong khoảng thời gian đó,Dương Hạ có gọi đến một lần, muốn vay Trần Khiêm ít tiền nhưng đã bị anh thẳng thừng từ chối.Tất nhiên không phải do Trần Khiêm lòng dạ độc ác, anh chỉ muốn để Dương Hạ học được một bài học:Chỉ chăm chăm theo đuổi tiền tài không có ích lợi gì, có đôi khi bạn tưởng đã chiếm được một thứ gì đó, thực tế lại đánh mất càng nhiều.Anh thật sự không hi vọng Dương Hạ tiếp tục u mê như vậy.Cứ vậy rồi cũng sẽ có một ngày cô ta đánh mất đi chính bản thân mình.Sau khi Dương Hạ bị Trần Khiêm từ chối, mấy ngày liền không có tin tức gì.Trần Khiêm tập trung chuẩn bị cho kì thi lấy băng lái ô tô B2 của mình."Đang làm gì thế em giai?"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Phải biết răng, ngân hàng cho vay vốn xoay vòng của bà ta không hề nói tình nghĩa, vòng quay vốn lưu động của công ty vừa gặp vấn đề, phía ngân hàng đã lập tức thông. báo cho bên cục quản lí kinh doanh.Hiển nhiên, nguyên tắc này ai ai cũng đều rõ ràng.Tất cả mọi người lập tức dừng trò chuyện, lắng lặng chờ đợi."Cảm ơn Cục trưởng Hoàng, vâng vâng vâng, cảm ơn ông đã cổ vũ và ủng hộ công ty chúng tôi! Vâng, chào ông!"Sau đó, mọi người nghe thấy Vương Tuệ Mẫn vừa kích động vừa hưng phấn nói một tràng.Tất cả đều không hiểu đang xảy ra chuyện gì. "Là cục trưởng Hoàng sao?” Cha của Tô Mộc Vũ ngạc nhiên hỏi.Đối với loại doanh nghiệp nhỏ như nhà bọn họ, Cục quản lí thị trường là một nỗi sợ hãi vô cùng to lớn.Nghe giọng điệu của Vương Tuệ Mẫn, chỉ biết đây là chuyện vui chứ không phải tin buồn."Đúng vậy!"Vương Tuệ Mẫn lập tức kích động thuật lại những lời chúc của cục trưởng Hoàng vừa nấy."Xem ra đúng thật do cậu Trần nhúng tay vào vụ này, nếu không mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy!”"Cậu Trần quả nhiên có năng lực phi phàm!"Đám người Tô Kì sùng bái nói. Chuyện này có thể nói là đã khơi dậy lòng tò mò củakhông ít người, cậu Trần bí ẩn này, rốt cuộc là ai?Lại nói đến mấy ngày kế tiếp, Trần Khiêm trái lại im hơi lặng tiếng.Tất nhiên, anh cũng đem theo thẻ mua sắm trị giá hai mươi triệu nhân dân tệ mà chị gái đã đưa, tiêu hết sạch sành sanh một triệu tệ còn lại.Mua cho bản thân một ít quần áo hàng hiệu, cộng thêm đồng hồ và một ít đồ dùng linh tinh khác.Trong khoảng thời gian đó,Dương Hạ có gọi đến một lần, muốn vay Trần Khiêm ít tiền nhưng đã bị anh thẳng thừng từ chối.Tất nhiên không phải do Trần Khiêm lòng dạ độc ác, anh chỉ muốn để Dương Hạ học được một bài học:Chỉ chăm chăm theo đuổi tiền tài không có ích lợi gì, có đôi khi bạn tưởng đã chiếm được một thứ gì đó, thực tế lại đánh mất càng nhiều.Anh thật sự không hi vọng Dương Hạ tiếp tục u mê như vậy.Cứ vậy rồi cũng sẽ có một ngày cô ta đánh mất đi chính bản thân mình.Sau khi Dương Hạ bị Trần Khiêm từ chối, mấy ngày liền không có tin tức gì.Trần Khiêm tập trung chuẩn bị cho kì thi lấy băng lái ô tô B2 của mình."Đang làm gì thế em giai?"

Chương 142: "Đúng vậy!"