Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 147: Ồ, lật bài?

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Tên đầu đường xó chợ từ nơi nào đến, đây là nơi ai muốn đến thì đến hay sao? Mau cút ra ngoài!"Đỗ Khang chỉ tay vào Trần Khiêm lớn tiếng quát.Mà Trần Khiêm lại bị dọa đến sững sờ.Đương nhiên không phải bị Đỗ Khang dọa cho sợ.Mà là bị Dương Hạ làm cho bất ngờ.Xem ra bản thân đã hiểu lầm cô ta, vốn tưởng trải qua chuyện vừa rồi có thể khiến Dương Hạ bỏ đi cái thói nịnh hót tham tiền.Nhưng không ngờ răng lại càng trầm trọng thêm.Cô ta đến sơn trang đâu phải làm việc, hóa ra để đến để câu một mối lớn.Kì thực vừa nãy nghe thấy những lời cười nhạo của nhóm người Dương Hạ, Trần Khiêm không định tiết lộ thân phận của bản thân.Như vậy còn có thể chừa lại cho Dương Hạ một đường lùi.Nhưng mà việc đã đến nước này, Trần Khiêm quyết định không cần phải giấu giếm gì nữa."Dương Hạ, có một việc tôi đã giấu cô rất lâu rồi, hôm nay tôi quyết định lật bài tất cả!"Trần Khiêm cười nhạt một tiếng."Ồ, lật bài? Trần Khiêm, anh thì bài gì đáng để lật chứ? Anh sẽ không nói cho bọn tôi bản thân thật ra là con ông cháu cha chứ, một người giàu có nhưng luôn giấu giếm thân phận, đắc tội chủ tịch và cái kết à? Ha ha ha, nếu thật sự như vậy, Trần Khiêm, tôi sẽ hối hận lắm đấy!"Dương Hạ cọ cọ người vào cậu Khang ở bên cạnh, trên mặt không che giấu vẻ châm chọc."Đúng vậy, tôi thật sự là con nhà giàu, chuyện này, mãi đến ba ngày sau khi chúng ta chia tay tôi mới được biết, hóa ra bản thân lại giàu có như vậy, ha ha...""Ha ha, ha ha ha..." Dương Hạ cười rộ lên."Trần Khiêm, tôi phục anh rồi, phục anh sát đất, tôi biết anh là người có lòng tự trọng cao, sợ nhất là bị người khác coi thường, nhưng tôi không ngờ bây giờ anh lại dối trá đến vậy, anh là con nhà giàu? Tôi nói cho anh biết, Dương Hạ tôi còn là con gái nhà tài phiệt đấy!""Thằng tồi này, vì thể diện đến lòng tự trọng tối thiểu cũng vứt luôn rồi, anh ta hả, không biết xấu hổ tự nhận mình là con nhà giàu, không phải là trúng số một lần thôi sao?""Các cô không hiểu, chắc là tên khốn này nhìn thấy Hạ Hạ của chúng ta hiện giờ xinh đẹp như hoa, còn lọt vào mắt xanh của cậu Khang, cho nên sinh lòng đố ky, mới nói bản thân là con nhà giàu, anh ta nói vậy chính là muốn Hạ Hạ quay về bên anh ta, sau đó lại bỏ rơi Hạ Hạ để trả thù, loại thủ đoạn bẩn thỉu này tôi nhìn thấy nhiều rồi!""Dương Hạ, tôi thật sự là con nhà giàu, chuyện tới nước này tôi cũng không muốn tiếp tục lừa cô, tôi không chỉ có một ít tiền thôi đâu, bảy phần mười khu phố thương mại là tài sản của tôi!"Trần Khiêm cười cay đẳng.Bản thân nói lời thật lòng, tại sao bọn họ lại không tin tưởng?

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Tên đầu đường xó chợ từ nơi nào đến, đây là nơi ai muốn đến thì đến hay sao? Mau cút ra ngoài!"Đỗ Khang chỉ tay vào Trần Khiêm lớn tiếng quát.Mà Trần Khiêm lại bị dọa đến sững sờ.Đương nhiên không phải bị Đỗ Khang dọa cho sợ.Mà là bị Dương Hạ làm cho bất ngờ.Xem ra bản thân đã hiểu lầm cô ta, vốn tưởng trải qua chuyện vừa rồi có thể khiến Dương Hạ bỏ đi cái thói nịnh hót tham tiền.Nhưng không ngờ răng lại càng trầm trọng thêm.Cô ta đến sơn trang đâu phải làm việc, hóa ra để đến để câu một mối lớn.Kì thực vừa nãy nghe thấy những lời cười nhạo của nhóm người Dương Hạ, Trần Khiêm không định tiết lộ thân phận của bản thân.Như vậy còn có thể chừa lại cho Dương Hạ một đường lùi.Nhưng mà việc đã đến nước này, Trần Khiêm quyết định không cần phải giấu giếm gì nữa."Dương Hạ, có một việc tôi đã giấu cô rất lâu rồi, hôm nay tôi quyết định lật bài tất cả!"Trần Khiêm cười nhạt một tiếng."Ồ, lật bài? Trần Khiêm, anh thì bài gì đáng để lật chứ? Anh sẽ không nói cho bọn tôi bản thân thật ra là con ông cháu cha chứ, một người giàu có nhưng luôn giấu giếm thân phận, đắc tội chủ tịch và cái kết à? Ha ha ha, nếu thật sự như vậy, Trần Khiêm, tôi sẽ hối hận lắm đấy!"Dương Hạ cọ cọ người vào cậu Khang ở bên cạnh, trên mặt không che giấu vẻ châm chọc."Đúng vậy, tôi thật sự là con nhà giàu, chuyện này, mãi đến ba ngày sau khi chúng ta chia tay tôi mới được biết, hóa ra bản thân lại giàu có như vậy, ha ha...""Ha ha, ha ha ha..." Dương Hạ cười rộ lên."Trần Khiêm, tôi phục anh rồi, phục anh sát đất, tôi biết anh là người có lòng tự trọng cao, sợ nhất là bị người khác coi thường, nhưng tôi không ngờ bây giờ anh lại dối trá đến vậy, anh là con nhà giàu? Tôi nói cho anh biết, Dương Hạ tôi còn là con gái nhà tài phiệt đấy!""Thằng tồi này, vì thể diện đến lòng tự trọng tối thiểu cũng vứt luôn rồi, anh ta hả, không biết xấu hổ tự nhận mình là con nhà giàu, không phải là trúng số một lần thôi sao?""Các cô không hiểu, chắc là tên khốn này nhìn thấy Hạ Hạ của chúng ta hiện giờ xinh đẹp như hoa, còn lọt vào mắt xanh của cậu Khang, cho nên sinh lòng đố ky, mới nói bản thân là con nhà giàu, anh ta nói vậy chính là muốn Hạ Hạ quay về bên anh ta, sau đó lại bỏ rơi Hạ Hạ để trả thù, loại thủ đoạn bẩn thỉu này tôi nhìn thấy nhiều rồi!""Dương Hạ, tôi thật sự là con nhà giàu, chuyện tới nước này tôi cũng không muốn tiếp tục lừa cô, tôi không chỉ có một ít tiền thôi đâu, bảy phần mười khu phố thương mại là tài sản của tôi!"Trần Khiêm cười cay đẳng.Bản thân nói lời thật lòng, tại sao bọn họ lại không tin tưởng?

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Tên đầu đường xó chợ từ nơi nào đến, đây là nơi ai muốn đến thì đến hay sao? Mau cút ra ngoài!"Đỗ Khang chỉ tay vào Trần Khiêm lớn tiếng quát.Mà Trần Khiêm lại bị dọa đến sững sờ.Đương nhiên không phải bị Đỗ Khang dọa cho sợ.Mà là bị Dương Hạ làm cho bất ngờ.Xem ra bản thân đã hiểu lầm cô ta, vốn tưởng trải qua chuyện vừa rồi có thể khiến Dương Hạ bỏ đi cái thói nịnh hót tham tiền.Nhưng không ngờ răng lại càng trầm trọng thêm.Cô ta đến sơn trang đâu phải làm việc, hóa ra để đến để câu một mối lớn.Kì thực vừa nãy nghe thấy những lời cười nhạo của nhóm người Dương Hạ, Trần Khiêm không định tiết lộ thân phận của bản thân.Như vậy còn có thể chừa lại cho Dương Hạ một đường lùi.Nhưng mà việc đã đến nước này, Trần Khiêm quyết định không cần phải giấu giếm gì nữa."Dương Hạ, có một việc tôi đã giấu cô rất lâu rồi, hôm nay tôi quyết định lật bài tất cả!"Trần Khiêm cười nhạt một tiếng."Ồ, lật bài? Trần Khiêm, anh thì bài gì đáng để lật chứ? Anh sẽ không nói cho bọn tôi bản thân thật ra là con ông cháu cha chứ, một người giàu có nhưng luôn giấu giếm thân phận, đắc tội chủ tịch và cái kết à? Ha ha ha, nếu thật sự như vậy, Trần Khiêm, tôi sẽ hối hận lắm đấy!"Dương Hạ cọ cọ người vào cậu Khang ở bên cạnh, trên mặt không che giấu vẻ châm chọc."Đúng vậy, tôi thật sự là con nhà giàu, chuyện này, mãi đến ba ngày sau khi chúng ta chia tay tôi mới được biết, hóa ra bản thân lại giàu có như vậy, ha ha...""Ha ha, ha ha ha..." Dương Hạ cười rộ lên."Trần Khiêm, tôi phục anh rồi, phục anh sát đất, tôi biết anh là người có lòng tự trọng cao, sợ nhất là bị người khác coi thường, nhưng tôi không ngờ bây giờ anh lại dối trá đến vậy, anh là con nhà giàu? Tôi nói cho anh biết, Dương Hạ tôi còn là con gái nhà tài phiệt đấy!""Thằng tồi này, vì thể diện đến lòng tự trọng tối thiểu cũng vứt luôn rồi, anh ta hả, không biết xấu hổ tự nhận mình là con nhà giàu, không phải là trúng số một lần thôi sao?""Các cô không hiểu, chắc là tên khốn này nhìn thấy Hạ Hạ của chúng ta hiện giờ xinh đẹp như hoa, còn lọt vào mắt xanh của cậu Khang, cho nên sinh lòng đố ky, mới nói bản thân là con nhà giàu, anh ta nói vậy chính là muốn Hạ Hạ quay về bên anh ta, sau đó lại bỏ rơi Hạ Hạ để trả thù, loại thủ đoạn bẩn thỉu này tôi nhìn thấy nhiều rồi!""Dương Hạ, tôi thật sự là con nhà giàu, chuyện tới nước này tôi cũng không muốn tiếp tục lừa cô, tôi không chỉ có một ít tiền thôi đâu, bảy phần mười khu phố thương mại là tài sản của tôi!"Trần Khiêm cười cay đẳng.Bản thân nói lời thật lòng, tại sao bọn họ lại không tin tưởng?

Chương 147: Ồ, lật bài?