Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 174

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hứa Siêu vẫn rất có tầm ảnh hưởng.Gọi mười người hai mươi người đến.Làm bốn cậu sinh viên kia sợ hãi.Không nói câu nào.“Bốp!"Lâm Kiều bước lên, giơ tay tát vào miệng từng người. Bốn người giận mà không dám nói gì.“Nhìn gì mà nhìn! Ai bảo anh dám đánh tôi! Hôm nay bà đây sẽ dạy cho các anh biết bà lợi hại thế nào!”“Cô dám đánh tôi hả? Nếu hôm nay các người dám đánh tôi thì các người cứ đợi đấy!”Cậu thanh niên cầm đầu, cũng là người đã chủ động trêu ghẹo Triệu Nhất Phàm, Lâm Kiều, bụm mặt uất ức nói.Anh ta sợ hãi nhưng anh ta cũng rất tức giận.Anh ta rất ít khi tán gái thất bại, không ngờ, đầu tiên bị người đẹp tát và miệng, sau đó lại bị con nhóc lẳng lơ này đánh.Sự nhục nhã này, nghìn năm chưa bao giờ có!“Mẹ nó, còn dám mạnh miệng nữa hả! Đánh nó cho tôi!”Giờ phút này, Hứa Siêu cực kỳ đắc ý, phất tay một cái, đám người kia bao vây bốn cậu sinh viên.Một trận đòn hiểm. Hứa Nam còn góp mặt vào, đạp người nọ vài cái.Đánh đến mức làm bốn người kia chạy ba chân bốn cẳng, cuối cùng nhờ có ông chủ can ngăn, để bốn người kia đi.Đánh nữa sẽ có án mạng đấy!“Wow, anh Siêu tuyệt quá đi!”“Không ngờ nha, chỉ thấy anh Siêu là người rất thận trọng chín chắn, không ngờ cũng có lúc thế này!”“Oai quá, đúng là ngầu muốn chết!”Trong nháy mắt, nhóm nữ sinh đã trở thành fans.Loại lưu manh này, càng lưu manh càng tốt, càng làm các cô sinh viên xinh đẹp có cảm giác an toàn.Đây là tâm trạng bây giờ của họ.“Anh Siêu, chuyện hôm nay, cảm ơn anh!”Lúc này, Triệu Nhất Phàm cảm thấy rất sảng khoái. Cảm giác chán nản trước đó đã tan thành mây khói.Nói thật lòng, lúc trước cô ta cứ nghĩ cô ta thích những người chín chăn thận trọng.Nhưng bây giờ, cô ta cảm thấy người hống hách ngang ngược rất tốt. Bởi vì chỉ những người như vậy mới mới mang lại cho cô ta cảm giác an toàn nhất.Mà người như Trần Khiêm thì sao?Mẹ ơi, tại sao lại nghĩ đến anh ta, bây giờ, xem ra, đúng là đồ bỏ đi!“Không có gì đâu em Nhất Phàm, đợi lát nữa mình add'Wechat, có gì cứ gọi anh nhé!”Hứa Siêu cười cười, anh ta nhìn Triệu Nhất Phàm, từ ban nãy anh ta đã cảm thấy cô gái này đẹp đến mức không gì có thể sánh bằng.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hứa Siêu vẫn rất có tầm ảnh hưởng.Gọi mười người hai mươi người đến.Làm bốn cậu sinh viên kia sợ hãi.Không nói câu nào.“Bốp!"Lâm Kiều bước lên, giơ tay tát vào miệng từng người. Bốn người giận mà không dám nói gì.“Nhìn gì mà nhìn! Ai bảo anh dám đánh tôi! Hôm nay bà đây sẽ dạy cho các anh biết bà lợi hại thế nào!”“Cô dám đánh tôi hả? Nếu hôm nay các người dám đánh tôi thì các người cứ đợi đấy!”Cậu thanh niên cầm đầu, cũng là người đã chủ động trêu ghẹo Triệu Nhất Phàm, Lâm Kiều, bụm mặt uất ức nói.Anh ta sợ hãi nhưng anh ta cũng rất tức giận.Anh ta rất ít khi tán gái thất bại, không ngờ, đầu tiên bị người đẹp tát và miệng, sau đó lại bị con nhóc lẳng lơ này đánh.Sự nhục nhã này, nghìn năm chưa bao giờ có!“Mẹ nó, còn dám mạnh miệng nữa hả! Đánh nó cho tôi!”Giờ phút này, Hứa Siêu cực kỳ đắc ý, phất tay một cái, đám người kia bao vây bốn cậu sinh viên.Một trận đòn hiểm. Hứa Nam còn góp mặt vào, đạp người nọ vài cái.Đánh đến mức làm bốn người kia chạy ba chân bốn cẳng, cuối cùng nhờ có ông chủ can ngăn, để bốn người kia đi.Đánh nữa sẽ có án mạng đấy!“Wow, anh Siêu tuyệt quá đi!”“Không ngờ nha, chỉ thấy anh Siêu là người rất thận trọng chín chắn, không ngờ cũng có lúc thế này!”“Oai quá, đúng là ngầu muốn chết!”Trong nháy mắt, nhóm nữ sinh đã trở thành fans.Loại lưu manh này, càng lưu manh càng tốt, càng làm các cô sinh viên xinh đẹp có cảm giác an toàn.Đây là tâm trạng bây giờ của họ.“Anh Siêu, chuyện hôm nay, cảm ơn anh!”Lúc này, Triệu Nhất Phàm cảm thấy rất sảng khoái. Cảm giác chán nản trước đó đã tan thành mây khói.Nói thật lòng, lúc trước cô ta cứ nghĩ cô ta thích những người chín chăn thận trọng.Nhưng bây giờ, cô ta cảm thấy người hống hách ngang ngược rất tốt. Bởi vì chỉ những người như vậy mới mới mang lại cho cô ta cảm giác an toàn nhất.Mà người như Trần Khiêm thì sao?Mẹ ơi, tại sao lại nghĩ đến anh ta, bây giờ, xem ra, đúng là đồ bỏ đi!“Không có gì đâu em Nhất Phàm, đợi lát nữa mình add'Wechat, có gì cứ gọi anh nhé!”Hứa Siêu cười cười, anh ta nhìn Triệu Nhất Phàm, từ ban nãy anh ta đã cảm thấy cô gái này đẹp đến mức không gì có thể sánh bằng.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hứa Siêu vẫn rất có tầm ảnh hưởng.Gọi mười người hai mươi người đến.Làm bốn cậu sinh viên kia sợ hãi.Không nói câu nào.“Bốp!"Lâm Kiều bước lên, giơ tay tát vào miệng từng người. Bốn người giận mà không dám nói gì.“Nhìn gì mà nhìn! Ai bảo anh dám đánh tôi! Hôm nay bà đây sẽ dạy cho các anh biết bà lợi hại thế nào!”“Cô dám đánh tôi hả? Nếu hôm nay các người dám đánh tôi thì các người cứ đợi đấy!”Cậu thanh niên cầm đầu, cũng là người đã chủ động trêu ghẹo Triệu Nhất Phàm, Lâm Kiều, bụm mặt uất ức nói.Anh ta sợ hãi nhưng anh ta cũng rất tức giận.Anh ta rất ít khi tán gái thất bại, không ngờ, đầu tiên bị người đẹp tát và miệng, sau đó lại bị con nhóc lẳng lơ này đánh.Sự nhục nhã này, nghìn năm chưa bao giờ có!“Mẹ nó, còn dám mạnh miệng nữa hả! Đánh nó cho tôi!”Giờ phút này, Hứa Siêu cực kỳ đắc ý, phất tay một cái, đám người kia bao vây bốn cậu sinh viên.Một trận đòn hiểm. Hứa Nam còn góp mặt vào, đạp người nọ vài cái.Đánh đến mức làm bốn người kia chạy ba chân bốn cẳng, cuối cùng nhờ có ông chủ can ngăn, để bốn người kia đi.Đánh nữa sẽ có án mạng đấy!“Wow, anh Siêu tuyệt quá đi!”“Không ngờ nha, chỉ thấy anh Siêu là người rất thận trọng chín chắn, không ngờ cũng có lúc thế này!”“Oai quá, đúng là ngầu muốn chết!”Trong nháy mắt, nhóm nữ sinh đã trở thành fans.Loại lưu manh này, càng lưu manh càng tốt, càng làm các cô sinh viên xinh đẹp có cảm giác an toàn.Đây là tâm trạng bây giờ của họ.“Anh Siêu, chuyện hôm nay, cảm ơn anh!”Lúc này, Triệu Nhất Phàm cảm thấy rất sảng khoái. Cảm giác chán nản trước đó đã tan thành mây khói.Nói thật lòng, lúc trước cô ta cứ nghĩ cô ta thích những người chín chăn thận trọng.Nhưng bây giờ, cô ta cảm thấy người hống hách ngang ngược rất tốt. Bởi vì chỉ những người như vậy mới mới mang lại cho cô ta cảm giác an toàn nhất.Mà người như Trần Khiêm thì sao?Mẹ ơi, tại sao lại nghĩ đến anh ta, bây giờ, xem ra, đúng là đồ bỏ đi!“Không có gì đâu em Nhất Phàm, đợi lát nữa mình add'Wechat, có gì cứ gọi anh nhé!”Hứa Siêu cười cười, anh ta nhìn Triệu Nhất Phàm, từ ban nãy anh ta đã cảm thấy cô gái này đẹp đến mức không gì có thể sánh bằng.

Chương 174