Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 177
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thoáng chốc Hàn Tư Dư đã đến bên hồ.Mặc một chiếc váy ngắn, mái tóc dài xõa lên vai, làn da trằng sáng, rất giống người nổi tiếng trên mạng.Nhưng cô ấy không giống những người nổi tiếng khác, vẻ đẹp của Hàn Tư Dư là vẻ đẹp trời sinh.Tất nhiên Trần Khiêm đã từng nhìn thấy mặt mộc của cô ấy, là người đẹp trong số các người đẹp.Ha ha, nói đến đây, cảm thấy hơi xấu hổ, lúc mới nhập. học hồi năm nhất, Hàn Tư Dư ngồi phía trước Trần Khiêm.Trần Khiêm còn từng lén thích Hàn Tư Dư nữa!Chỉ tiếc rằng, so với những cô gái khác, mắt nhìn người của Hàn Tư Dư, cao đến mức không thể cao hơn.Lục Thần cũng được xem là cậu ấm nhỉ, và còn người tên 'Vương Dương kia nữa, đã từng theo đuổi Hàn Tư Dư, kết quả cô ấy chẳng thèm quan tâm!Miễn bàn đến Trần Khiêm.“Ha ha, ngồi bên hồ nhàn nhã quá nhỉ! Dương Hạ bảo tôi chuyển lời cho cậu!”Hàn Tư Dư khoanh tay lạnh lùng nói.“Cô ấy nói gì?”Trần Khiêm hỏi.“Cậu ấy nói sớm muộn gì cậu ấy cũng quay về, hơn nữa cũng sẽ làm Trần Khiêm cậu phải xấu hổ, bảo cậu cứ chờ xeml"Trần Khiêm cúi đầu, xem ra lần này Dương Hạ rất kích động.Hẳn là cô ta hận mình muốn chết. Nhưng nghĩ lại, thế cũng tốt, có lẽ sau này Dương Hạ sẽ không làm những chuyện không hay nữa, tóm lại, cô ta sống tốt là được!"Trần Khiêm đáp lời.“ỒI Xem ra là cậu làm Dương Hạ tức giận bỏ đi, sao cậu lại làm cậu ấy phải khó xử?”Hàn Tư Dư nhìn Trần Khiêm từ trên xuống dưới.Cho dù Trần Khiêm trúng số gì gì đó, Hàn Tư Dư vẫn gai mắt.“Không có gì!" Bây giờ lòng Trần Khiêm rất bối rối, hơn nữa, anh cũng không nền nói những chuyện hôm ấy ra, huống chỉ còn nói vớiHàn Tư Dư nữa.Chắc chắn người như cô ấy sẽ xem chuyện của mình như một trò cười trong lúc livestream.Cô ấy cũng rất hay làm thế.“Cậu thích nói hay không thì tùy, tôi đã chuyển lại những lời Dương Hạ muốn nói với cậu.”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thoáng chốc Hàn Tư Dư đã đến bên hồ.Mặc một chiếc váy ngắn, mái tóc dài xõa lên vai, làn da trằng sáng, rất giống người nổi tiếng trên mạng.Nhưng cô ấy không giống những người nổi tiếng khác, vẻ đẹp của Hàn Tư Dư là vẻ đẹp trời sinh.Tất nhiên Trần Khiêm đã từng nhìn thấy mặt mộc của cô ấy, là người đẹp trong số các người đẹp.Ha ha, nói đến đây, cảm thấy hơi xấu hổ, lúc mới nhập. học hồi năm nhất, Hàn Tư Dư ngồi phía trước Trần Khiêm.Trần Khiêm còn từng lén thích Hàn Tư Dư nữa!Chỉ tiếc rằng, so với những cô gái khác, mắt nhìn người của Hàn Tư Dư, cao đến mức không thể cao hơn.Lục Thần cũng được xem là cậu ấm nhỉ, và còn người tên 'Vương Dương kia nữa, đã từng theo đuổi Hàn Tư Dư, kết quả cô ấy chẳng thèm quan tâm!Miễn bàn đến Trần Khiêm.“Ha ha, ngồi bên hồ nhàn nhã quá nhỉ! Dương Hạ bảo tôi chuyển lời cho cậu!”Hàn Tư Dư khoanh tay lạnh lùng nói.“Cô ấy nói gì?”Trần Khiêm hỏi.“Cậu ấy nói sớm muộn gì cậu ấy cũng quay về, hơn nữa cũng sẽ làm Trần Khiêm cậu phải xấu hổ, bảo cậu cứ chờ xeml"Trần Khiêm cúi đầu, xem ra lần này Dương Hạ rất kích động.Hẳn là cô ta hận mình muốn chết. Nhưng nghĩ lại, thế cũng tốt, có lẽ sau này Dương Hạ sẽ không làm những chuyện không hay nữa, tóm lại, cô ta sống tốt là được!"Trần Khiêm đáp lời.“ỒI Xem ra là cậu làm Dương Hạ tức giận bỏ đi, sao cậu lại làm cậu ấy phải khó xử?”Hàn Tư Dư nhìn Trần Khiêm từ trên xuống dưới.Cho dù Trần Khiêm trúng số gì gì đó, Hàn Tư Dư vẫn gai mắt.“Không có gì!" Bây giờ lòng Trần Khiêm rất bối rối, hơn nữa, anh cũng không nền nói những chuyện hôm ấy ra, huống chỉ còn nói vớiHàn Tư Dư nữa.Chắc chắn người như cô ấy sẽ xem chuyện của mình như một trò cười trong lúc livestream.Cô ấy cũng rất hay làm thế.“Cậu thích nói hay không thì tùy, tôi đã chuyển lại những lời Dương Hạ muốn nói với cậu.”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thoáng chốc Hàn Tư Dư đã đến bên hồ.Mặc một chiếc váy ngắn, mái tóc dài xõa lên vai, làn da trằng sáng, rất giống người nổi tiếng trên mạng.Nhưng cô ấy không giống những người nổi tiếng khác, vẻ đẹp của Hàn Tư Dư là vẻ đẹp trời sinh.Tất nhiên Trần Khiêm đã từng nhìn thấy mặt mộc của cô ấy, là người đẹp trong số các người đẹp.Ha ha, nói đến đây, cảm thấy hơi xấu hổ, lúc mới nhập. học hồi năm nhất, Hàn Tư Dư ngồi phía trước Trần Khiêm.Trần Khiêm còn từng lén thích Hàn Tư Dư nữa!Chỉ tiếc rằng, so với những cô gái khác, mắt nhìn người của Hàn Tư Dư, cao đến mức không thể cao hơn.Lục Thần cũng được xem là cậu ấm nhỉ, và còn người tên 'Vương Dương kia nữa, đã từng theo đuổi Hàn Tư Dư, kết quả cô ấy chẳng thèm quan tâm!Miễn bàn đến Trần Khiêm.“Ha ha, ngồi bên hồ nhàn nhã quá nhỉ! Dương Hạ bảo tôi chuyển lời cho cậu!”Hàn Tư Dư khoanh tay lạnh lùng nói.“Cô ấy nói gì?”Trần Khiêm hỏi.“Cậu ấy nói sớm muộn gì cậu ấy cũng quay về, hơn nữa cũng sẽ làm Trần Khiêm cậu phải xấu hổ, bảo cậu cứ chờ xeml"Trần Khiêm cúi đầu, xem ra lần này Dương Hạ rất kích động.Hẳn là cô ta hận mình muốn chết. Nhưng nghĩ lại, thế cũng tốt, có lẽ sau này Dương Hạ sẽ không làm những chuyện không hay nữa, tóm lại, cô ta sống tốt là được!"Trần Khiêm đáp lời.“ỒI Xem ra là cậu làm Dương Hạ tức giận bỏ đi, sao cậu lại làm cậu ấy phải khó xử?”Hàn Tư Dư nhìn Trần Khiêm từ trên xuống dưới.Cho dù Trần Khiêm trúng số gì gì đó, Hàn Tư Dư vẫn gai mắt.“Không có gì!" Bây giờ lòng Trần Khiêm rất bối rối, hơn nữa, anh cũng không nền nói những chuyện hôm ấy ra, huống chỉ còn nói vớiHàn Tư Dư nữa.Chắc chắn người như cô ấy sẽ xem chuyện của mình như một trò cười trong lúc livestream.Cô ấy cũng rất hay làm thế.“Cậu thích nói hay không thì tùy, tôi đã chuyển lại những lời Dương Hạ muốn nói với cậu.”