Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 201: "Nhẫn phỉ thúy!"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Nhẫn phỉ thúy!""Cậu Lý này thật có lòng, giá của chiếc nhẫn này ít nhất cũng phải bảy tám mươi nghìn, ôi!"Tất cả mọi người đều khen ngợi.Phải biết răng, đến mừng thọ của bà nội bạn gái mang theo quà giá trị bảy tám mươi nghìn tệ thì đã được xem là rất có hiếu rồi."Được được được, Tiểu Dĩnh à, nhanh bảo Kiến Nam ngồi đi cháu."Cầm chiếc nhãn, bà cụ vui đến không khép được miệng, thích không nỡ rời tay!Càng nhìn Lý Kiến Nam càng thấy thích.Thậm chí đến ba của Tô Dĩnh cũng thấy mặt mình như phát sáng.Chỗ này phải nhắc chút nhé, mọi người đừng nghĩ đến đây đều là để chúc thọ bà cụ, là cơ hội để thể hiện lòng hiếu thảo của dòng họ.Đây chỉ là một mặt thôi.Mặt khác là, trong tay bà cụ còn nằm tài sản lúc trước ông cụ đi đã để lại, ba đứa con trai hai đứa con gái, cuối cùng ai là người được kế thừa thì phải xem bà cụ nói thế nào.Thế nên, lần nào tổ chức mừng thọ cho bà cụ cũng vô cùng linh đình."Bà nội, đây là bạn giá Tiểu Ngọc của cháu, bọn cháu cũng mừng thọ bà ạ..."Người lên tiếng lần này là Tô Kì, bấy giờ cũng vừa cười vừa dâng quà mừng thọ của mình.Bà cụ đương nhiên cười càng vui hơn. Tiếp teo sau là một chàng trai tầm hai lăm hai sáu tuổi.Mặc một bộ vest màu xanh lam, tóc vuốt ngược.Oai hùng hiên ngang, nhìn là biết phong cách của người thành công.Anh ta tên là Tô Mộc Dương, là anh họ của Tô Mộc Vũ, anh ruột của Tô Dĩnh.Sự xuất hiện của anh ta cũng khiến mọi người chăm chú nhìn.Vì Tô Mộc Dương trưởng thành chín chẳn, là người có thành tích tốt nhất và năng lực mạnh nhất trong đám con cháu.Cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Tô."Bà nội, cháu chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!""Đúng rồi nôi, đây là bạn gái cháu mới quen, tên Đỗ Tỉnh ạtTô Mộc Dương giới thiệu."Tốt tốt tốt, tốt quá rồi, hôm nay thật sự các cháu đã cho. bà một tin vui lớn đấy! Bà phải nhìn kỹ cô cháu dâu tương lai này mới được. Đỗ Tinh, bây giờ cháu làm gì thế?"Đỗ Tỉnh trả lời: "Thưa nội, bây giờ cháu đang làm việc ở tiệm xe BMW 4S, giờ đang là phó giám đốc, nhờ cả vào anh Dương đấy ạ!""Thế thì tốt! Quen Mộc Dương lúc mua xe à?"Tô Mộc Dương gật đầu: "Vâng thưa nội, thời gian trước, cháu đi xem xe thể thao BMW nên mới quen Tinh Nhi!""Được, Tinh Nhi, cháu ngồi bên bà đi." Bà cụ ngoäc tay."Anh, chị dâu, anh chị ngồi đi!"Tô Dĩnh cũng cười chào hỏi.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Nhẫn phỉ thúy!""Cậu Lý này thật có lòng, giá của chiếc nhẫn này ít nhất cũng phải bảy tám mươi nghìn, ôi!"Tất cả mọi người đều khen ngợi.Phải biết răng, đến mừng thọ của bà nội bạn gái mang theo quà giá trị bảy tám mươi nghìn tệ thì đã được xem là rất có hiếu rồi."Được được được, Tiểu Dĩnh à, nhanh bảo Kiến Nam ngồi đi cháu."Cầm chiếc nhãn, bà cụ vui đến không khép được miệng, thích không nỡ rời tay!Càng nhìn Lý Kiến Nam càng thấy thích.Thậm chí đến ba của Tô Dĩnh cũng thấy mặt mình như phát sáng.Chỗ này phải nhắc chút nhé, mọi người đừng nghĩ đến đây đều là để chúc thọ bà cụ, là cơ hội để thể hiện lòng hiếu thảo của dòng họ.Đây chỉ là một mặt thôi.Mặt khác là, trong tay bà cụ còn nằm tài sản lúc trước ông cụ đi đã để lại, ba đứa con trai hai đứa con gái, cuối cùng ai là người được kế thừa thì phải xem bà cụ nói thế nào.Thế nên, lần nào tổ chức mừng thọ cho bà cụ cũng vô cùng linh đình."Bà nội, đây là bạn giá Tiểu Ngọc của cháu, bọn cháu cũng mừng thọ bà ạ..."Người lên tiếng lần này là Tô Kì, bấy giờ cũng vừa cười vừa dâng quà mừng thọ của mình.Bà cụ đương nhiên cười càng vui hơn. Tiếp teo sau là một chàng trai tầm hai lăm hai sáu tuổi.Mặc một bộ vest màu xanh lam, tóc vuốt ngược.Oai hùng hiên ngang, nhìn là biết phong cách của người thành công.Anh ta tên là Tô Mộc Dương, là anh họ của Tô Mộc Vũ, anh ruột của Tô Dĩnh.Sự xuất hiện của anh ta cũng khiến mọi người chăm chú nhìn.Vì Tô Mộc Dương trưởng thành chín chẳn, là người có thành tích tốt nhất và năng lực mạnh nhất trong đám con cháu.Cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Tô."Bà nội, cháu chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!""Đúng rồi nôi, đây là bạn gái cháu mới quen, tên Đỗ Tỉnh ạtTô Mộc Dương giới thiệu."Tốt tốt tốt, tốt quá rồi, hôm nay thật sự các cháu đã cho. bà một tin vui lớn đấy! Bà phải nhìn kỹ cô cháu dâu tương lai này mới được. Đỗ Tinh, bây giờ cháu làm gì thế?"Đỗ Tỉnh trả lời: "Thưa nội, bây giờ cháu đang làm việc ở tiệm xe BMW 4S, giờ đang là phó giám đốc, nhờ cả vào anh Dương đấy ạ!""Thế thì tốt! Quen Mộc Dương lúc mua xe à?"Tô Mộc Dương gật đầu: "Vâng thưa nội, thời gian trước, cháu đi xem xe thể thao BMW nên mới quen Tinh Nhi!""Được, Tinh Nhi, cháu ngồi bên bà đi." Bà cụ ngoäc tay."Anh, chị dâu, anh chị ngồi đi!"Tô Dĩnh cũng cười chào hỏi.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Nhẫn phỉ thúy!""Cậu Lý này thật có lòng, giá của chiếc nhẫn này ít nhất cũng phải bảy tám mươi nghìn, ôi!"Tất cả mọi người đều khen ngợi.Phải biết răng, đến mừng thọ của bà nội bạn gái mang theo quà giá trị bảy tám mươi nghìn tệ thì đã được xem là rất có hiếu rồi."Được được được, Tiểu Dĩnh à, nhanh bảo Kiến Nam ngồi đi cháu."Cầm chiếc nhãn, bà cụ vui đến không khép được miệng, thích không nỡ rời tay!Càng nhìn Lý Kiến Nam càng thấy thích.Thậm chí đến ba của Tô Dĩnh cũng thấy mặt mình như phát sáng.Chỗ này phải nhắc chút nhé, mọi người đừng nghĩ đến đây đều là để chúc thọ bà cụ, là cơ hội để thể hiện lòng hiếu thảo của dòng họ.Đây chỉ là một mặt thôi.Mặt khác là, trong tay bà cụ còn nằm tài sản lúc trước ông cụ đi đã để lại, ba đứa con trai hai đứa con gái, cuối cùng ai là người được kế thừa thì phải xem bà cụ nói thế nào.Thế nên, lần nào tổ chức mừng thọ cho bà cụ cũng vô cùng linh đình."Bà nội, đây là bạn giá Tiểu Ngọc của cháu, bọn cháu cũng mừng thọ bà ạ..."Người lên tiếng lần này là Tô Kì, bấy giờ cũng vừa cười vừa dâng quà mừng thọ của mình.Bà cụ đương nhiên cười càng vui hơn. Tiếp teo sau là một chàng trai tầm hai lăm hai sáu tuổi.Mặc một bộ vest màu xanh lam, tóc vuốt ngược.Oai hùng hiên ngang, nhìn là biết phong cách của người thành công.Anh ta tên là Tô Mộc Dương, là anh họ của Tô Mộc Vũ, anh ruột của Tô Dĩnh.Sự xuất hiện của anh ta cũng khiến mọi người chăm chú nhìn.Vì Tô Mộc Dương trưởng thành chín chẳn, là người có thành tích tốt nhất và năng lực mạnh nhất trong đám con cháu.Cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Tô."Bà nội, cháu chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!""Đúng rồi nôi, đây là bạn gái cháu mới quen, tên Đỗ Tỉnh ạtTô Mộc Dương giới thiệu."Tốt tốt tốt, tốt quá rồi, hôm nay thật sự các cháu đã cho. bà một tin vui lớn đấy! Bà phải nhìn kỹ cô cháu dâu tương lai này mới được. Đỗ Tinh, bây giờ cháu làm gì thế?"Đỗ Tỉnh trả lời: "Thưa nội, bây giờ cháu đang làm việc ở tiệm xe BMW 4S, giờ đang là phó giám đốc, nhờ cả vào anh Dương đấy ạ!""Thế thì tốt! Quen Mộc Dương lúc mua xe à?"Tô Mộc Dương gật đầu: "Vâng thưa nội, thời gian trước, cháu đi xem xe thể thao BMW nên mới quen Tinh Nhi!""Được, Tinh Nhi, cháu ngồi bên bà đi." Bà cụ ngoäc tay."Anh, chị dâu, anh chị ngồi đi!"Tô Dĩnh cũng cười chào hỏi.

Chương 201: "Nhẫn phỉ thúy!"