Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 213: Anh vội chạy sang đó
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm nghe thấy tiếng kêu cứu thì trong lòng căng thẳng.Anh vội chạy sang đó.Bên phía sông hộ thành rất hoang vu, dù sao bên đó cũng chẳng có công viên hay gì.Người phụ nữ kia như đã khóc rất nhiều, cả người thì ướt sũng.Lúc nhìn thấy Trần Khiêm thì như sắp quỳ xuống: "Nhanh nhanh, xin cậu cứu con gái của tôi với!"Gương mặt cô ta rất xinh, hơn nữa nhìn ăn mặc đeo trang sức, có vẻ thân phận cũng không đơn giản.Cô ta cuống quýt chỉ xuống sông, Trần Khiêm liền thấy một cô bé đang giãy giụa dưới nước.Rất rõ ràng, con gái cô ta bị rơi xuống nước, cô gái này. chạy xuống cứu nhưng cô ta lại không biết bơi nên mới nhếch nhác lên cầu cứu.Trần Khiêm thấy động tác của cô bé dân dần cứng đờ lại.Biết là còn không cứu thì không kịp nữa.Lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều, lập tức tăng tốc nhảy xuống sông.Nhà Trần Khiêm, trước đây ở trong thôn ở huyện nhỏ, trong thôn có sông nên từ nhỏ Trần Khiêm đã biết bơi rồi.Cũng may là khúc sông chỗ này cũng không quá sâu. Thêm cô bé kia cũng đã từng được học kỹ thuật bơi cơ bản nên được xem là không có nguy hiểm gì nữa, Trần Khiêmcứu được người lên bờ.Lúc ôm cô bé lên thì cô bé sặc nước, mặt bị sặc đến đỏ cả lên.Mẹ cô bé đau lòng muốn chết, cứ vỗ lưng bé suốt, còn không quên cảm ơn Trần Khiêm!"Gọi 120 trước đãi""Đúng vậy, bé nhỏ quá, ôi chao, người làm mẹ như cô cũng chẳng ra gì, sao có thể để con ra bờ sông chơi mình thế?"Mấy người dân xung quanh nghe tiếng cũng chạy sang.Gọi điện thì cũng phải gọi, cũng có vài chị quở trách người mẹ trẻ này."Đừng trách mẹ cháu, cô chú ơi, đừng trách mẹ cháu, là do Tiểu Điềm tự muốn tới bên sông để thả thuyền ước nguyện, không phải do mẹ đâu ạ!"Cô bé nhỏ nghe mẹ bị quở mắng thì vội vàng vừa khóc. vừa giải thích."Thật là một đứa bé ngoan ngoãn!""Đúng đấy, đúng là rất ngoan, bà mẹ trẻ này, cô phải trông con cho cẩn thận nhé, nếu không phải cậu này vội chạy sang thì không biết hậu quả thế nào đâu!""Cậu bạn, được lắm đấy!"Mấy người dân nhìn Trần Khiêm ướt như chuột lột thì khen không ngớt lời.Bà mẹ kia cũng vội vàng kéo bàn tay yếu ớt của Tiểu Điềm đến trước mặt Trần Khiêm."Cậu bạn à, thật sự cảm ơn cậu quá, cậu tên gì? Nhà ở đâu?"Cô ta xin địa chỉ để cảm ơn Trần Khiêm.Sao Trần Khiêm không biết được, nhưng cứu người mà, Trần Khiêm tin rằng đa số người gặp phải trường hợp này đều sế cứu.Nên lập tức xua tay."Không sao, không sao, chị nhanh đưa bé đi bệnh viện đi!"Trần Khiêm vừa nói vừa định đi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm nghe thấy tiếng kêu cứu thì trong lòng căng thẳng.Anh vội chạy sang đó.Bên phía sông hộ thành rất hoang vu, dù sao bên đó cũng chẳng có công viên hay gì.Người phụ nữ kia như đã khóc rất nhiều, cả người thì ướt sũng.Lúc nhìn thấy Trần Khiêm thì như sắp quỳ xuống: "Nhanh nhanh, xin cậu cứu con gái của tôi với!"Gương mặt cô ta rất xinh, hơn nữa nhìn ăn mặc đeo trang sức, có vẻ thân phận cũng không đơn giản.Cô ta cuống quýt chỉ xuống sông, Trần Khiêm liền thấy một cô bé đang giãy giụa dưới nước.Rất rõ ràng, con gái cô ta bị rơi xuống nước, cô gái này. chạy xuống cứu nhưng cô ta lại không biết bơi nên mới nhếch nhác lên cầu cứu.Trần Khiêm thấy động tác của cô bé dân dần cứng đờ lại.Biết là còn không cứu thì không kịp nữa.Lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều, lập tức tăng tốc nhảy xuống sông.Nhà Trần Khiêm, trước đây ở trong thôn ở huyện nhỏ, trong thôn có sông nên từ nhỏ Trần Khiêm đã biết bơi rồi.Cũng may là khúc sông chỗ này cũng không quá sâu. Thêm cô bé kia cũng đã từng được học kỹ thuật bơi cơ bản nên được xem là không có nguy hiểm gì nữa, Trần Khiêmcứu được người lên bờ.Lúc ôm cô bé lên thì cô bé sặc nước, mặt bị sặc đến đỏ cả lên.Mẹ cô bé đau lòng muốn chết, cứ vỗ lưng bé suốt, còn không quên cảm ơn Trần Khiêm!"Gọi 120 trước đãi""Đúng vậy, bé nhỏ quá, ôi chao, người làm mẹ như cô cũng chẳng ra gì, sao có thể để con ra bờ sông chơi mình thế?"Mấy người dân xung quanh nghe tiếng cũng chạy sang.Gọi điện thì cũng phải gọi, cũng có vài chị quở trách người mẹ trẻ này."Đừng trách mẹ cháu, cô chú ơi, đừng trách mẹ cháu, là do Tiểu Điềm tự muốn tới bên sông để thả thuyền ước nguyện, không phải do mẹ đâu ạ!"Cô bé nhỏ nghe mẹ bị quở mắng thì vội vàng vừa khóc. vừa giải thích."Thật là một đứa bé ngoan ngoãn!""Đúng đấy, đúng là rất ngoan, bà mẹ trẻ này, cô phải trông con cho cẩn thận nhé, nếu không phải cậu này vội chạy sang thì không biết hậu quả thế nào đâu!""Cậu bạn, được lắm đấy!"Mấy người dân nhìn Trần Khiêm ướt như chuột lột thì khen không ngớt lời.Bà mẹ kia cũng vội vàng kéo bàn tay yếu ớt của Tiểu Điềm đến trước mặt Trần Khiêm."Cậu bạn à, thật sự cảm ơn cậu quá, cậu tên gì? Nhà ở đâu?"Cô ta xin địa chỉ để cảm ơn Trần Khiêm.Sao Trần Khiêm không biết được, nhưng cứu người mà, Trần Khiêm tin rằng đa số người gặp phải trường hợp này đều sế cứu.Nên lập tức xua tay."Không sao, không sao, chị nhanh đưa bé đi bệnh viện đi!"Trần Khiêm vừa nói vừa định đi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm nghe thấy tiếng kêu cứu thì trong lòng căng thẳng.Anh vội chạy sang đó.Bên phía sông hộ thành rất hoang vu, dù sao bên đó cũng chẳng có công viên hay gì.Người phụ nữ kia như đã khóc rất nhiều, cả người thì ướt sũng.Lúc nhìn thấy Trần Khiêm thì như sắp quỳ xuống: "Nhanh nhanh, xin cậu cứu con gái của tôi với!"Gương mặt cô ta rất xinh, hơn nữa nhìn ăn mặc đeo trang sức, có vẻ thân phận cũng không đơn giản.Cô ta cuống quýt chỉ xuống sông, Trần Khiêm liền thấy một cô bé đang giãy giụa dưới nước.Rất rõ ràng, con gái cô ta bị rơi xuống nước, cô gái này. chạy xuống cứu nhưng cô ta lại không biết bơi nên mới nhếch nhác lên cầu cứu.Trần Khiêm thấy động tác của cô bé dân dần cứng đờ lại.Biết là còn không cứu thì không kịp nữa.Lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều, lập tức tăng tốc nhảy xuống sông.Nhà Trần Khiêm, trước đây ở trong thôn ở huyện nhỏ, trong thôn có sông nên từ nhỏ Trần Khiêm đã biết bơi rồi.Cũng may là khúc sông chỗ này cũng không quá sâu. Thêm cô bé kia cũng đã từng được học kỹ thuật bơi cơ bản nên được xem là không có nguy hiểm gì nữa, Trần Khiêmcứu được người lên bờ.Lúc ôm cô bé lên thì cô bé sặc nước, mặt bị sặc đến đỏ cả lên.Mẹ cô bé đau lòng muốn chết, cứ vỗ lưng bé suốt, còn không quên cảm ơn Trần Khiêm!"Gọi 120 trước đãi""Đúng vậy, bé nhỏ quá, ôi chao, người làm mẹ như cô cũng chẳng ra gì, sao có thể để con ra bờ sông chơi mình thế?"Mấy người dân xung quanh nghe tiếng cũng chạy sang.Gọi điện thì cũng phải gọi, cũng có vài chị quở trách người mẹ trẻ này."Đừng trách mẹ cháu, cô chú ơi, đừng trách mẹ cháu, là do Tiểu Điềm tự muốn tới bên sông để thả thuyền ước nguyện, không phải do mẹ đâu ạ!"Cô bé nhỏ nghe mẹ bị quở mắng thì vội vàng vừa khóc. vừa giải thích."Thật là một đứa bé ngoan ngoãn!""Đúng đấy, đúng là rất ngoan, bà mẹ trẻ này, cô phải trông con cho cẩn thận nhé, nếu không phải cậu này vội chạy sang thì không biết hậu quả thế nào đâu!""Cậu bạn, được lắm đấy!"Mấy người dân nhìn Trần Khiêm ướt như chuột lột thì khen không ngớt lời.Bà mẹ kia cũng vội vàng kéo bàn tay yếu ớt của Tiểu Điềm đến trước mặt Trần Khiêm."Cậu bạn à, thật sự cảm ơn cậu quá, cậu tên gì? Nhà ở đâu?"Cô ta xin địa chỉ để cảm ơn Trần Khiêm.Sao Trần Khiêm không biết được, nhưng cứu người mà, Trần Khiêm tin rằng đa số người gặp phải trường hợp này đều sế cứu.Nên lập tức xua tay."Không sao, không sao, chị nhanh đưa bé đi bệnh viện đi!"Trần Khiêm vừa nói vừa định đi.