Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 215: Xe cứ thế lái đi khỏi

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Giám đốc Vương, ông có quen biết quản lý bên quán trà sữa kia không? Tôi muốn xem camera! Phải nhanh lên!"Trần Khiêm đứng bật dậy.Sau khi Trần Khiêm về, Vương Cường vẫn luôn túc trực bên cạnh.Trước mắt thấy bạn gái của cậu Trần có lẽ đã xảy ra chuyện thì ông ta nào dám chậm trễ.Vội vã gật đầu nói có quen rồi cuống quýt dẫn Trần Khiêm tới quán trà sữa kia.Mở camera ra hì Trần Khiêm mới xem được từ đầu đến. cuối sự việc.Chuyện kể từ hai giờ trước.Tô Mộc Vũ mua xong trà sữa đi ra thì không thấy Trần Khiêm đâu.Cô ấy gọi điện cho Trần Khiêm.Nhưng điện thoại của Trần Khiêm lại tắt máy.Tô Mộc Vũ rất lo lằng.Cô đứng một mình ở đó đợi tầm mười phút mà Trần Khiêm vẫn chưa về.Ngay lúc đó, một chiếc Passat màu đen dừng lại bên cạnh Tô Mộc Vũ.Đồng thời, một chàng trai trẻ đội mũ bước từ trên xe xuống."Có phải cô là Tô Mộc Vũ không?" Chàng trai kia cười hỏi.Tô Mộc Vũ gật đầu: "Anh là?""Ồ ề, tôi là tài xế DD mà cậu Trần - Trần Khiêm đã gọi tới, anh ấy bảo tôi đến đón cô, trong nhà có việc gấp nên anh ấy đã đi trước rồi, bảo tôi đưa cô đến tiểu khu Vân Quý!"Chàng trai đội mũ lưỡi trai kia cười nói.Đồng thời còn cẩn thận nhìn về phía sông hộ thành."Ồ, thế cảm ơn anh, tôi gọi lại cho Trần Khiêm một cuộc nữa đã. Sao cậu ấy lại tắt máy thế?"Nói thật, lúc người đàn ông này nói ra tên Trần Khiêm, lại gọi đúng tên mình, Tô Mộc Vũ không nghĩ gì nhiều.Nhà Trần Khiêm làm gì thì Tô Mộc Vũ không biết, nhưng cậu ấy đi vội như vậy thì chắc chắn là có chuyện. Lại khôngyên tâm mình nên mới gọi điện đặt xe cho mình.Lại thêm người đàn ông này biết nhà mình ở tiểu khu Vân Quý, xem ra chắc là Trần Khiêm nói với anh ta.'Thế nên Tô Mộc Vũ không nghi ngờ gì nữa.Nhưng không liên lạc được với Trần Khiêm cũng khiến Tô Mộc Vũ cảm thấy bất an.Kết quả gọi mãi nhưng cũng không gọi được."Cô Tô Mộc Vũ, cô có đi hay không? Tôi vẫn còn một khách đang đợi nữa đấy!"Tài xế giục."Ồ, đi đi đi! Anh đưa tôi về nhà trước đi!" Tô Mộc Vũ cũng ngại để người ta đợi nên lên xe.Trong lòng cô hơi giận Trần Khiêm, làm gì thế, nói đi là đi, chẳng thèm gọi cuộc nào.Chẳng lế mình không biết gọi xe à.Xe cứ thế lái đi khỏi.Mười phút sau khi xe đi khỏi.Trần Khiêm mới mang áo quần ướt sũng trở về chỗ đó."Dừng! Quay ngược video lại! Phóng to mặt tài xế kia lên chút!"Xem đến đó, Trần Khiêm kêu lên. Chủ của tiệm trà sữa cũng không biết người này có thân phận thế nào, tóm lại thấy giám đốc Vương Cường cũngkhúm núm trước anh nên cũng không dám chậm trễ.Theo lời dặn dò của Trần Khiêm, quay ngược lại phóng to hình lên.Trần Khiêm nhìn chăm chú người tài xế đó.Tuy anh ta kéo mũ xuống khá sâu hơn nữa bên mép vẫn còn ít râu mới mọc.Nhưng Trần Khiêm vẫn nhận ra.Là anh ta!?

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Giám đốc Vương, ông có quen biết quản lý bên quán trà sữa kia không? Tôi muốn xem camera! Phải nhanh lên!"Trần Khiêm đứng bật dậy.Sau khi Trần Khiêm về, Vương Cường vẫn luôn túc trực bên cạnh.Trước mắt thấy bạn gái của cậu Trần có lẽ đã xảy ra chuyện thì ông ta nào dám chậm trễ.Vội vã gật đầu nói có quen rồi cuống quýt dẫn Trần Khiêm tới quán trà sữa kia.Mở camera ra hì Trần Khiêm mới xem được từ đầu đến. cuối sự việc.Chuyện kể từ hai giờ trước.Tô Mộc Vũ mua xong trà sữa đi ra thì không thấy Trần Khiêm đâu.Cô ấy gọi điện cho Trần Khiêm.Nhưng điện thoại của Trần Khiêm lại tắt máy.Tô Mộc Vũ rất lo lằng.Cô đứng một mình ở đó đợi tầm mười phút mà Trần Khiêm vẫn chưa về.Ngay lúc đó, một chiếc Passat màu đen dừng lại bên cạnh Tô Mộc Vũ.Đồng thời, một chàng trai trẻ đội mũ bước từ trên xe xuống."Có phải cô là Tô Mộc Vũ không?" Chàng trai kia cười hỏi.Tô Mộc Vũ gật đầu: "Anh là?""Ồ ề, tôi là tài xế DD mà cậu Trần - Trần Khiêm đã gọi tới, anh ấy bảo tôi đến đón cô, trong nhà có việc gấp nên anh ấy đã đi trước rồi, bảo tôi đưa cô đến tiểu khu Vân Quý!"Chàng trai đội mũ lưỡi trai kia cười nói.Đồng thời còn cẩn thận nhìn về phía sông hộ thành."Ồ, thế cảm ơn anh, tôi gọi lại cho Trần Khiêm một cuộc nữa đã. Sao cậu ấy lại tắt máy thế?"Nói thật, lúc người đàn ông này nói ra tên Trần Khiêm, lại gọi đúng tên mình, Tô Mộc Vũ không nghĩ gì nhiều.Nhà Trần Khiêm làm gì thì Tô Mộc Vũ không biết, nhưng cậu ấy đi vội như vậy thì chắc chắn là có chuyện. Lại khôngyên tâm mình nên mới gọi điện đặt xe cho mình.Lại thêm người đàn ông này biết nhà mình ở tiểu khu Vân Quý, xem ra chắc là Trần Khiêm nói với anh ta.'Thế nên Tô Mộc Vũ không nghi ngờ gì nữa.Nhưng không liên lạc được với Trần Khiêm cũng khiến Tô Mộc Vũ cảm thấy bất an.Kết quả gọi mãi nhưng cũng không gọi được."Cô Tô Mộc Vũ, cô có đi hay không? Tôi vẫn còn một khách đang đợi nữa đấy!"Tài xế giục."Ồ, đi đi đi! Anh đưa tôi về nhà trước đi!" Tô Mộc Vũ cũng ngại để người ta đợi nên lên xe.Trong lòng cô hơi giận Trần Khiêm, làm gì thế, nói đi là đi, chẳng thèm gọi cuộc nào.Chẳng lế mình không biết gọi xe à.Xe cứ thế lái đi khỏi.Mười phút sau khi xe đi khỏi.Trần Khiêm mới mang áo quần ướt sũng trở về chỗ đó."Dừng! Quay ngược video lại! Phóng to mặt tài xế kia lên chút!"Xem đến đó, Trần Khiêm kêu lên. Chủ của tiệm trà sữa cũng không biết người này có thân phận thế nào, tóm lại thấy giám đốc Vương Cường cũngkhúm núm trước anh nên cũng không dám chậm trễ.Theo lời dặn dò của Trần Khiêm, quay ngược lại phóng to hình lên.Trần Khiêm nhìn chăm chú người tài xế đó.Tuy anh ta kéo mũ xuống khá sâu hơn nữa bên mép vẫn còn ít râu mới mọc.Nhưng Trần Khiêm vẫn nhận ra.Là anh ta!?

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Giám đốc Vương, ông có quen biết quản lý bên quán trà sữa kia không? Tôi muốn xem camera! Phải nhanh lên!"Trần Khiêm đứng bật dậy.Sau khi Trần Khiêm về, Vương Cường vẫn luôn túc trực bên cạnh.Trước mắt thấy bạn gái của cậu Trần có lẽ đã xảy ra chuyện thì ông ta nào dám chậm trễ.Vội vã gật đầu nói có quen rồi cuống quýt dẫn Trần Khiêm tới quán trà sữa kia.Mở camera ra hì Trần Khiêm mới xem được từ đầu đến. cuối sự việc.Chuyện kể từ hai giờ trước.Tô Mộc Vũ mua xong trà sữa đi ra thì không thấy Trần Khiêm đâu.Cô ấy gọi điện cho Trần Khiêm.Nhưng điện thoại của Trần Khiêm lại tắt máy.Tô Mộc Vũ rất lo lằng.Cô đứng một mình ở đó đợi tầm mười phút mà Trần Khiêm vẫn chưa về.Ngay lúc đó, một chiếc Passat màu đen dừng lại bên cạnh Tô Mộc Vũ.Đồng thời, một chàng trai trẻ đội mũ bước từ trên xe xuống."Có phải cô là Tô Mộc Vũ không?" Chàng trai kia cười hỏi.Tô Mộc Vũ gật đầu: "Anh là?""Ồ ề, tôi là tài xế DD mà cậu Trần - Trần Khiêm đã gọi tới, anh ấy bảo tôi đến đón cô, trong nhà có việc gấp nên anh ấy đã đi trước rồi, bảo tôi đưa cô đến tiểu khu Vân Quý!"Chàng trai đội mũ lưỡi trai kia cười nói.Đồng thời còn cẩn thận nhìn về phía sông hộ thành."Ồ, thế cảm ơn anh, tôi gọi lại cho Trần Khiêm một cuộc nữa đã. Sao cậu ấy lại tắt máy thế?"Nói thật, lúc người đàn ông này nói ra tên Trần Khiêm, lại gọi đúng tên mình, Tô Mộc Vũ không nghĩ gì nhiều.Nhà Trần Khiêm làm gì thì Tô Mộc Vũ không biết, nhưng cậu ấy đi vội như vậy thì chắc chắn là có chuyện. Lại khôngyên tâm mình nên mới gọi điện đặt xe cho mình.Lại thêm người đàn ông này biết nhà mình ở tiểu khu Vân Quý, xem ra chắc là Trần Khiêm nói với anh ta.'Thế nên Tô Mộc Vũ không nghi ngờ gì nữa.Nhưng không liên lạc được với Trần Khiêm cũng khiến Tô Mộc Vũ cảm thấy bất an.Kết quả gọi mãi nhưng cũng không gọi được."Cô Tô Mộc Vũ, cô có đi hay không? Tôi vẫn còn một khách đang đợi nữa đấy!"Tài xế giục."Ồ, đi đi đi! Anh đưa tôi về nhà trước đi!" Tô Mộc Vũ cũng ngại để người ta đợi nên lên xe.Trong lòng cô hơi giận Trần Khiêm, làm gì thế, nói đi là đi, chẳng thèm gọi cuộc nào.Chẳng lế mình không biết gọi xe à.Xe cứ thế lái đi khỏi.Mười phút sau khi xe đi khỏi.Trần Khiêm mới mang áo quần ướt sũng trở về chỗ đó."Dừng! Quay ngược video lại! Phóng to mặt tài xế kia lên chút!"Xem đến đó, Trần Khiêm kêu lên. Chủ của tiệm trà sữa cũng không biết người này có thân phận thế nào, tóm lại thấy giám đốc Vương Cường cũngkhúm núm trước anh nên cũng không dám chậm trễ.Theo lời dặn dò của Trần Khiêm, quay ngược lại phóng to hình lên.Trần Khiêm nhìn chăm chú người tài xế đó.Tuy anh ta kéo mũ xuống khá sâu hơn nữa bên mép vẫn còn ít râu mới mọc.Nhưng Trần Khiêm vẫn nhận ra.Là anh ta!?

Chương 215: Xe cứ thế lái đi khỏi