Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 240: Nói hay là không nói đây?
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Đệch, chẳng lẽ tôi không được vào?”Chu Trạch cay đẳng nói.Mỗi người chỉ có một tấm vé vào cổng, mà vé cũng chẳng phải hàng hóa, nói mua là có thể mua được.Lúc này, nữ nhân viên tiếp tân nấy giờ vẫn đứng ở một bên bứt rứt đến đỏ rực cả mặt.Quả thực là vừa rồi cô ta có vài lời muốn nói, nhưng lại không dám vì chuyện giám đốc Lý Thiên nói cũng dọa người quá.Bởi vì vừa nãy cô ta cũng gặp được một người rất khả nghỉ đi vào trong.Nói hay là không nói đây?Nói ra thì sợ bị đuổi việc, nhưng nếu như không nói, nghĩ mà xem, dạ hội lần này vô cùng long trọng.Có giết cô ta thì cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu.Cuối cùng...Nói!Nữ nhân viên tiếp tân lập tức mở miệng: “Giám đốc Lý, cậu Chu, hai người đừng lo lắng, vé của cậu không tìm được, chắc là nó bị người ta nhặt mất rồi!”“Cái gì? Bị ai nhặt?”Chu Trạch vội hỏi.Lúc này, nữ nhân viên tiếp tân tên Trương Hồng lập tức kể hết tất cả những nghi ngờ mà vừa nãy cô ta thấy.“Cô ơi là cô, sao lúc đó cô không gọi tôi một tiếng, nếu như xảy ra chuyện gì thì hai chúng ta ai đều sẽ gặp rắc rối cô có biết không hải!”Lý Thiên vỗ mạnh vào đùi một cái.Cũng oán hận cái tên tầm thường mà Trương Hồng miêu tả lại.Ngay lập tức bảo Trương Hồng mau chạy đi tìm. Mấy người bọn Chu Trạch cũng cùng nhau đi vào... Nhưng Trần Khiêm hiện tại vẫn chưa biết là có chuyện gì.Chỉ cảm thấy Golden Sandy Beach này thật sự là vừa lớn vừa đẹp.Tiếng sóng biển đang rít gào, buổi tối ở đây sẽ tổ chức dạ tiệc, chắc là sảng khoái lắm.Ở bên cạnh chính là một khách sạn bungalow hướng ra biển.Trần Khiêm cầm vé vào cổng, đến khách sạn dưới sự hướng dẫn của một nam nhân viên lễ tân khác.Vừa nấy Bạch Tiểu Phi đã gọi cho Trần Khiêm.Bọn họ vẫn đang ở bên ngoài khách sạn, chưa ngủ dậy, không ngờ răng Trần Khiêm có thể đến sớm như vậy.Sẽ lập tức đến tìm Trần Khiêm. “Đứng lại, mau bảo cậu ta đứng lại!”Bỗng nhiên lúc này, Lý Thiên chạy như điên đến, thấy Trần Khiêm sắp vào thang máy, ông ta lớn tiếng gọi.Trần Khiêm nhìn thấy một nhóm người đang chạy về phía mình.Anh cũng rất bất ngờ, đứng lại đợi xem bọn họ định làm gì."Cậu! Lập tức lấy vé vào cổng ra đây cho tôi xeml" Lý Thiên tức giận quát.Nói thật, nhìn Trần Khiêm này làm gì có dáng dấp cậu chủ nhà giàu.Vừa nấy ông ta còn nghỉ ngờ mình có nhầm không, nhưng lúc nhìn thấy bộ đồ trên người Trần Khiêm thì ông ta chắc chắn mình không sailLục Thiên hung hăng nói.Trần Khiêm chỉ cô nàng lễ tân: 'Không phải cô ta đã kiểm tra rồi à?""Hừ, ai biết sao thăng nghèo như cậu lại lẻn vào được chứ!"Trương Hồng cũng không khách sáo quát: "Cậu Chu, chính là thăng nhóc này, chắc chăn là cậu ta đã nhặt vé của cậu!"Nói xong Trương Hồng bước tới giật vé vào cổng trong tay Trần Khiêm.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Đệch, chẳng lẽ tôi không được vào?”Chu Trạch cay đẳng nói.Mỗi người chỉ có một tấm vé vào cổng, mà vé cũng chẳng phải hàng hóa, nói mua là có thể mua được.Lúc này, nữ nhân viên tiếp tân nấy giờ vẫn đứng ở một bên bứt rứt đến đỏ rực cả mặt.Quả thực là vừa rồi cô ta có vài lời muốn nói, nhưng lại không dám vì chuyện giám đốc Lý Thiên nói cũng dọa người quá.Bởi vì vừa nãy cô ta cũng gặp được một người rất khả nghỉ đi vào trong.Nói hay là không nói đây?Nói ra thì sợ bị đuổi việc, nhưng nếu như không nói, nghĩ mà xem, dạ hội lần này vô cùng long trọng.Có giết cô ta thì cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu.Cuối cùng...Nói!Nữ nhân viên tiếp tân lập tức mở miệng: “Giám đốc Lý, cậu Chu, hai người đừng lo lắng, vé của cậu không tìm được, chắc là nó bị người ta nhặt mất rồi!”“Cái gì? Bị ai nhặt?”Chu Trạch vội hỏi.Lúc này, nữ nhân viên tiếp tân tên Trương Hồng lập tức kể hết tất cả những nghi ngờ mà vừa nãy cô ta thấy.“Cô ơi là cô, sao lúc đó cô không gọi tôi một tiếng, nếu như xảy ra chuyện gì thì hai chúng ta ai đều sẽ gặp rắc rối cô có biết không hải!”Lý Thiên vỗ mạnh vào đùi một cái.Cũng oán hận cái tên tầm thường mà Trương Hồng miêu tả lại.Ngay lập tức bảo Trương Hồng mau chạy đi tìm. Mấy người bọn Chu Trạch cũng cùng nhau đi vào... Nhưng Trần Khiêm hiện tại vẫn chưa biết là có chuyện gì.Chỉ cảm thấy Golden Sandy Beach này thật sự là vừa lớn vừa đẹp.Tiếng sóng biển đang rít gào, buổi tối ở đây sẽ tổ chức dạ tiệc, chắc là sảng khoái lắm.Ở bên cạnh chính là một khách sạn bungalow hướng ra biển.Trần Khiêm cầm vé vào cổng, đến khách sạn dưới sự hướng dẫn của một nam nhân viên lễ tân khác.Vừa nấy Bạch Tiểu Phi đã gọi cho Trần Khiêm.Bọn họ vẫn đang ở bên ngoài khách sạn, chưa ngủ dậy, không ngờ răng Trần Khiêm có thể đến sớm như vậy.Sẽ lập tức đến tìm Trần Khiêm. “Đứng lại, mau bảo cậu ta đứng lại!”Bỗng nhiên lúc này, Lý Thiên chạy như điên đến, thấy Trần Khiêm sắp vào thang máy, ông ta lớn tiếng gọi.Trần Khiêm nhìn thấy một nhóm người đang chạy về phía mình.Anh cũng rất bất ngờ, đứng lại đợi xem bọn họ định làm gì."Cậu! Lập tức lấy vé vào cổng ra đây cho tôi xeml" Lý Thiên tức giận quát.Nói thật, nhìn Trần Khiêm này làm gì có dáng dấp cậu chủ nhà giàu.Vừa nấy ông ta còn nghỉ ngờ mình có nhầm không, nhưng lúc nhìn thấy bộ đồ trên người Trần Khiêm thì ông ta chắc chắn mình không sailLục Thiên hung hăng nói.Trần Khiêm chỉ cô nàng lễ tân: 'Không phải cô ta đã kiểm tra rồi à?""Hừ, ai biết sao thăng nghèo như cậu lại lẻn vào được chứ!"Trương Hồng cũng không khách sáo quát: "Cậu Chu, chính là thăng nhóc này, chắc chăn là cậu ta đã nhặt vé của cậu!"Nói xong Trương Hồng bước tới giật vé vào cổng trong tay Trần Khiêm.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Đệch, chẳng lẽ tôi không được vào?”Chu Trạch cay đẳng nói.Mỗi người chỉ có một tấm vé vào cổng, mà vé cũng chẳng phải hàng hóa, nói mua là có thể mua được.Lúc này, nữ nhân viên tiếp tân nấy giờ vẫn đứng ở một bên bứt rứt đến đỏ rực cả mặt.Quả thực là vừa rồi cô ta có vài lời muốn nói, nhưng lại không dám vì chuyện giám đốc Lý Thiên nói cũng dọa người quá.Bởi vì vừa nãy cô ta cũng gặp được một người rất khả nghỉ đi vào trong.Nói hay là không nói đây?Nói ra thì sợ bị đuổi việc, nhưng nếu như không nói, nghĩ mà xem, dạ hội lần này vô cùng long trọng.Có giết cô ta thì cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu.Cuối cùng...Nói!Nữ nhân viên tiếp tân lập tức mở miệng: “Giám đốc Lý, cậu Chu, hai người đừng lo lắng, vé của cậu không tìm được, chắc là nó bị người ta nhặt mất rồi!”“Cái gì? Bị ai nhặt?”Chu Trạch vội hỏi.Lúc này, nữ nhân viên tiếp tân tên Trương Hồng lập tức kể hết tất cả những nghi ngờ mà vừa nãy cô ta thấy.“Cô ơi là cô, sao lúc đó cô không gọi tôi một tiếng, nếu như xảy ra chuyện gì thì hai chúng ta ai đều sẽ gặp rắc rối cô có biết không hải!”Lý Thiên vỗ mạnh vào đùi một cái.Cũng oán hận cái tên tầm thường mà Trương Hồng miêu tả lại.Ngay lập tức bảo Trương Hồng mau chạy đi tìm. Mấy người bọn Chu Trạch cũng cùng nhau đi vào... Nhưng Trần Khiêm hiện tại vẫn chưa biết là có chuyện gì.Chỉ cảm thấy Golden Sandy Beach này thật sự là vừa lớn vừa đẹp.Tiếng sóng biển đang rít gào, buổi tối ở đây sẽ tổ chức dạ tiệc, chắc là sảng khoái lắm.Ở bên cạnh chính là một khách sạn bungalow hướng ra biển.Trần Khiêm cầm vé vào cổng, đến khách sạn dưới sự hướng dẫn của một nam nhân viên lễ tân khác.Vừa nấy Bạch Tiểu Phi đã gọi cho Trần Khiêm.Bọn họ vẫn đang ở bên ngoài khách sạn, chưa ngủ dậy, không ngờ răng Trần Khiêm có thể đến sớm như vậy.Sẽ lập tức đến tìm Trần Khiêm. “Đứng lại, mau bảo cậu ta đứng lại!”Bỗng nhiên lúc này, Lý Thiên chạy như điên đến, thấy Trần Khiêm sắp vào thang máy, ông ta lớn tiếng gọi.Trần Khiêm nhìn thấy một nhóm người đang chạy về phía mình.Anh cũng rất bất ngờ, đứng lại đợi xem bọn họ định làm gì."Cậu! Lập tức lấy vé vào cổng ra đây cho tôi xeml" Lý Thiên tức giận quát.Nói thật, nhìn Trần Khiêm này làm gì có dáng dấp cậu chủ nhà giàu.Vừa nấy ông ta còn nghỉ ngờ mình có nhầm không, nhưng lúc nhìn thấy bộ đồ trên người Trần Khiêm thì ông ta chắc chắn mình không sailLục Thiên hung hăng nói.Trần Khiêm chỉ cô nàng lễ tân: 'Không phải cô ta đã kiểm tra rồi à?""Hừ, ai biết sao thăng nghèo như cậu lại lẻn vào được chứ!"Trương Hồng cũng không khách sáo quát: "Cậu Chu, chính là thăng nhóc này, chắc chăn là cậu ta đã nhặt vé của cậu!"Nói xong Trương Hồng bước tới giật vé vào cổng trong tay Trần Khiêm.