Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 307: "Mau nói đi chứ!"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Mau nói đi chứ!"Từ Hà bởi vì quan hệ với Dương Huy cho nên luôn coi Trần Khiêm như người một nhà, quan hệ hai người cũng khá tốt.Trong giọng nói của cô ta không che giấu nét ngạc nhiên."À à, tôi đến đây để tìm người, với tặng đồ!"Trần Khiêm đứt quãng nói một câu.Anh vừa ngẩng đầu lên lại trùng hợp mắt đối mắt với nữ thần có khí chất nhất trong đám người Triệu Nhất Phàm.Bởi vì lúc này trên mặt Triệu Nhất Phàm mang theo nét ửng đỏ ngượng ngùng, đôi mắt chăm chú nhìn Trần Khiêm, rồilại đảo qua thứ trong tay anh.Hai đầu ngón tay đan lồng vào nhau không ngừng xoắn xít.Vừa nãy phòng kí túc các cô cùng nhau đi lên lớp.Thấy Trần Khiêm ở đó, thực là không riêng Triệu Nhất Phàm, ngay cả mấy người Lâm Kiều cũng vô cùng ngạc nhiên.Bởi vì trong ấn tượng của bọn họ. Cho dù là lúc có nhiều tiền trong tay hay là khi trước không xu dính túi, Trần Khiêm đều là kiểu người thành thật khờ khạo.Không ngờ ngày hôm nay Trần Khiêm lại tới khoa của cácHuống chỉ, Trần Khiêm của hiện tại đã khác xưa nhiều rồi.Từ lần trước, bạn trai cũ của Lâm Kiều là Hứa Nam, bởi vì thay mấy cô gái Lâm Kiều, Triệu Nhất Phàm ra mặt, kết quả là cùng anh họ của cậu ta là Hứa Siêu ra tay đánh một cậu ấm nhà giàu của Kim Lăng.Sau lại bị người đó điên cuồng trả thù.Gia đình của Triệu Nhất Phàm cũng bị liên lụy.Là lúc ở nhà hàng, Trần Khiêm nhờ để Cục trưởng Hoàng ra mặt mới giải quyết ổn thỏa chuyện này.Từ khi đó, Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều đều phỏng đoán, Trần Khiêm chắc chẳn là một người khó lường.Thậm chí có thể là cậu Trần Kim Lăng?Ôi chao, cậu Trần Kim Lăng thì chäc không phải đâu, bởi vì Trần Khiêm không có cái khí chất đó.Thế nhưng, cậu ta cũng không phải là một người đơn giản.Nói chung cũng rất giàu có. Cho nên Lâm Kiều cảm thấy vô cùng hối hận.Triệu Nhất Phàm thì lại càng lẫn trong cảm giác hối hận lại pha thêm chút biết ơn.Cô ta vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để tiêu tan hiềm khích lúc trước với Trần Khiêm, từ đây hai người bắt đầu lại từ đầu.Kết quả đâu, đến cái bóng của Trần Khiêm cô ta cũng không sờ tới.Nay mới vừa mở mắt đã gặp phải người ta ngay trong khoa, Triệu Nhất Phàm có thể không giật mình được sao?"Trần Khiêm, cậu sang đây tặng đồ cho ai vậy?"Triệu Nhất Phàm sửa sang lại mái tóc của mình, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.Dịu ngoan giống như một con cừu nhỏ dính người vậy đó.Lễ nào, có phải... Trần Khiêm muốn thay dổi thái độ?Dù sao trước đây Mã Hân Nhiên cũng muốn giới thiệu ai đó cho Trần Khiêm, Từ Hà và Dương Huy cũng định gán ghép

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Mau nói đi chứ!"Từ Hà bởi vì quan hệ với Dương Huy cho nên luôn coi Trần Khiêm như người một nhà, quan hệ hai người cũng khá tốt.Trong giọng nói của cô ta không che giấu nét ngạc nhiên."À à, tôi đến đây để tìm người, với tặng đồ!"Trần Khiêm đứt quãng nói một câu.Anh vừa ngẩng đầu lên lại trùng hợp mắt đối mắt với nữ thần có khí chất nhất trong đám người Triệu Nhất Phàm.Bởi vì lúc này trên mặt Triệu Nhất Phàm mang theo nét ửng đỏ ngượng ngùng, đôi mắt chăm chú nhìn Trần Khiêm, rồilại đảo qua thứ trong tay anh.Hai đầu ngón tay đan lồng vào nhau không ngừng xoắn xít.Vừa nãy phòng kí túc các cô cùng nhau đi lên lớp.Thấy Trần Khiêm ở đó, thực là không riêng Triệu Nhất Phàm, ngay cả mấy người Lâm Kiều cũng vô cùng ngạc nhiên.Bởi vì trong ấn tượng của bọn họ. Cho dù là lúc có nhiều tiền trong tay hay là khi trước không xu dính túi, Trần Khiêm đều là kiểu người thành thật khờ khạo.Không ngờ ngày hôm nay Trần Khiêm lại tới khoa của cácHuống chỉ, Trần Khiêm của hiện tại đã khác xưa nhiều rồi.Từ lần trước, bạn trai cũ của Lâm Kiều là Hứa Nam, bởi vì thay mấy cô gái Lâm Kiều, Triệu Nhất Phàm ra mặt, kết quả là cùng anh họ của cậu ta là Hứa Siêu ra tay đánh một cậu ấm nhà giàu của Kim Lăng.Sau lại bị người đó điên cuồng trả thù.Gia đình của Triệu Nhất Phàm cũng bị liên lụy.Là lúc ở nhà hàng, Trần Khiêm nhờ để Cục trưởng Hoàng ra mặt mới giải quyết ổn thỏa chuyện này.Từ khi đó, Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều đều phỏng đoán, Trần Khiêm chắc chẳn là một người khó lường.Thậm chí có thể là cậu Trần Kim Lăng?Ôi chao, cậu Trần Kim Lăng thì chäc không phải đâu, bởi vì Trần Khiêm không có cái khí chất đó.Thế nhưng, cậu ta cũng không phải là một người đơn giản.Nói chung cũng rất giàu có. Cho nên Lâm Kiều cảm thấy vô cùng hối hận.Triệu Nhất Phàm thì lại càng lẫn trong cảm giác hối hận lại pha thêm chút biết ơn.Cô ta vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để tiêu tan hiềm khích lúc trước với Trần Khiêm, từ đây hai người bắt đầu lại từ đầu.Kết quả đâu, đến cái bóng của Trần Khiêm cô ta cũng không sờ tới.Nay mới vừa mở mắt đã gặp phải người ta ngay trong khoa, Triệu Nhất Phàm có thể không giật mình được sao?"Trần Khiêm, cậu sang đây tặng đồ cho ai vậy?"Triệu Nhất Phàm sửa sang lại mái tóc của mình, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.Dịu ngoan giống như một con cừu nhỏ dính người vậy đó.Lễ nào, có phải... Trần Khiêm muốn thay dổi thái độ?Dù sao trước đây Mã Hân Nhiên cũng muốn giới thiệu ai đó cho Trần Khiêm, Từ Hà và Dương Huy cũng định gán ghép

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Mau nói đi chứ!"Từ Hà bởi vì quan hệ với Dương Huy cho nên luôn coi Trần Khiêm như người một nhà, quan hệ hai người cũng khá tốt.Trong giọng nói của cô ta không che giấu nét ngạc nhiên."À à, tôi đến đây để tìm người, với tặng đồ!"Trần Khiêm đứt quãng nói một câu.Anh vừa ngẩng đầu lên lại trùng hợp mắt đối mắt với nữ thần có khí chất nhất trong đám người Triệu Nhất Phàm.Bởi vì lúc này trên mặt Triệu Nhất Phàm mang theo nét ửng đỏ ngượng ngùng, đôi mắt chăm chú nhìn Trần Khiêm, rồilại đảo qua thứ trong tay anh.Hai đầu ngón tay đan lồng vào nhau không ngừng xoắn xít.Vừa nãy phòng kí túc các cô cùng nhau đi lên lớp.Thấy Trần Khiêm ở đó, thực là không riêng Triệu Nhất Phàm, ngay cả mấy người Lâm Kiều cũng vô cùng ngạc nhiên.Bởi vì trong ấn tượng của bọn họ. Cho dù là lúc có nhiều tiền trong tay hay là khi trước không xu dính túi, Trần Khiêm đều là kiểu người thành thật khờ khạo.Không ngờ ngày hôm nay Trần Khiêm lại tới khoa của cácHuống chỉ, Trần Khiêm của hiện tại đã khác xưa nhiều rồi.Từ lần trước, bạn trai cũ của Lâm Kiều là Hứa Nam, bởi vì thay mấy cô gái Lâm Kiều, Triệu Nhất Phàm ra mặt, kết quả là cùng anh họ của cậu ta là Hứa Siêu ra tay đánh một cậu ấm nhà giàu của Kim Lăng.Sau lại bị người đó điên cuồng trả thù.Gia đình của Triệu Nhất Phàm cũng bị liên lụy.Là lúc ở nhà hàng, Trần Khiêm nhờ để Cục trưởng Hoàng ra mặt mới giải quyết ổn thỏa chuyện này.Từ khi đó, Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều đều phỏng đoán, Trần Khiêm chắc chẳn là một người khó lường.Thậm chí có thể là cậu Trần Kim Lăng?Ôi chao, cậu Trần Kim Lăng thì chäc không phải đâu, bởi vì Trần Khiêm không có cái khí chất đó.Thế nhưng, cậu ta cũng không phải là một người đơn giản.Nói chung cũng rất giàu có. Cho nên Lâm Kiều cảm thấy vô cùng hối hận.Triệu Nhất Phàm thì lại càng lẫn trong cảm giác hối hận lại pha thêm chút biết ơn.Cô ta vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để tiêu tan hiềm khích lúc trước với Trần Khiêm, từ đây hai người bắt đầu lại từ đầu.Kết quả đâu, đến cái bóng của Trần Khiêm cô ta cũng không sờ tới.Nay mới vừa mở mắt đã gặp phải người ta ngay trong khoa, Triệu Nhất Phàm có thể không giật mình được sao?"Trần Khiêm, cậu sang đây tặng đồ cho ai vậy?"Triệu Nhất Phàm sửa sang lại mái tóc của mình, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.Dịu ngoan giống như một con cừu nhỏ dính người vậy đó.Lễ nào, có phải... Trần Khiêm muốn thay dổi thái độ?Dù sao trước đây Mã Hân Nhiên cũng muốn giới thiệu ai đó cho Trần Khiêm, Từ Hà và Dương Huy cũng định gán ghép

Chương 307: "Mau nói đi chứ!"