Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 379
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bọn họ kéo Trần Khiêm đến trước mặt của Triệu Sơn. "Trần Khiêm, là cậu?"Cô gái vẫn luôn đứng phía sau lưng của Triệu Sơn, khi nhìn thấy rõ người đến là Trần Khiêm thì lập tức căng thẳng.Để lộ biểu cảm giật thót mình rất rõ ràng.Trần Khiêm từ nấy chỉ lo nhìn Triệu Sơn, một cái chạm mắt này cũng khiến anh bất ngờ không kém.Triệu Nhất Phàm!“Ha ha, Trần Khiêm, cậu bò lên đây kiểu gì vậy? Không phải đi lên chỉ để ngó qua một chút phong thái của biệt thự. Vân Đỉnh đấy chứ?"Sau khi bất ngờ đi qua, chỉ còn lại tiếng cười nhạo đầy châm chọc.Chương trình vui chơi ngày hôm nay vốn đã được lên kế hoạch từ trước.Nói thật là, thời gian trước việc có một đại gia siêu giàu bỏ ra tám tỉ mua biệt thự Vân Đỉnh đã nổi rần rần trên mạng. một thời gian dài.Mấy người Triệu Nhất Phàm chắc chắn đã nghe qua chuyện xoay quanh biệt thự Vân Đỉnh.'Thế nhưng muốn đến xem, đó là chuyện trong mơ cũng không xuất hiện.Đây là chỗ đại gia tiền tỉ ở đấy.Nhưng mà, Triệu Nhất Phàm phát hiện, từ lúc cô ta quen biết Triệu Sơn thì mọi chuyện không có khả năng, đều trở. thành chuyện có khả năng thực hiện.Ngày hôm nay khi Triệu Sơn nói anh ta có chìa khóa của biệt thự Vân Đỉnh, mọi người còn không quá tin tưởng.Đến tận lúc anh ta tự tay rút chiếc chìa khóa ra, mọi người mới giật nẩy người.Còn hẹn cả Tô Kiệt và Lâm Kiều cùng nhau đến nữa.'Thế nhưng từ chiều đã không có tin gì của Tô Kiệt, Lâm Kiều thì khỏi nói, gọi điện thoại cho cô ta mới biết cô ta tắt điện thoại rồi.Đều này khiến Triệu Nhất Phàm xấu hổ mà lẻ loi một mình một chỗ, cũng may là còn có Triệu Sơn luôn đi cùng với cô ta.Lúc nãy đứng ở ban công, Triệu Nhất Phàm nhìn ra phong cảnh phía xa, cô ta cảm nhận được cái cảm giác thế nào gọi là dưới một người nhưng trên vạn người.Cho nên lúc này, giọng điệu của cô ta với Trần Khiêm chỉ ẩn chứa sự trêu tức, đã không còn tâm lý muốn trả thù khi đứng trước mặt Trần Khiêm như khi trước.Loại người này, có cái gì đáng để trả thù đây?"Nhất Phàm, người mà cậu quen biết, cậu nói xem phải xử lí thế nào?"Triệu Sơn càng chướng mắt tên Trần Khiêm này hơn trước, anh ta cười nhạt hỏi."Để cậu ta đi đi! Tớ không muốn nhìn thấy loại người này ở một nơi tốt đẹp như vậy!"Nói xong, Triệu Nhất Phàm liếc nhìn Trần Khiêm thêm một lần, liền quay trở lại ban công trên tầng."Có nghe thấy không hả, chị dâu bảo mày cút đi!"“Mau cút đi!"Trần Khiêm chưa kịp nói thêm gì đã bị một nhóm mấy cô. gái trong bữa tiệc đẩy ra ngoài, còn đóng sầm cửa ở ngay trước mặt anh.Trần Khiêm suýt chút nữa bị bọn họ chọc tức nổ phổi!Đầu tiên là bị mấy cô gái buông lời sỉ vả, tiếp lại bị Triệu Nhất Phàm thọc cho một dao.Cuối cùng còn đá mình ra bên ngoài?Con hổ không gầm lên, mấy người nghĩ nó là mèo hen hay sao?Sự tức giận ban nãy cộng thêm cả bây giờ nữa khiến Trần Khiêm thật là không chịu đựng được nữa rồi.Anh rút điện thoại ra khỏi túi, lần lượt gọi cho hai người Đường Nhiên và Triệu Tử Hưng.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bọn họ kéo Trần Khiêm đến trước mặt của Triệu Sơn. "Trần Khiêm, là cậu?"Cô gái vẫn luôn đứng phía sau lưng của Triệu Sơn, khi nhìn thấy rõ người đến là Trần Khiêm thì lập tức căng thẳng.Để lộ biểu cảm giật thót mình rất rõ ràng.Trần Khiêm từ nấy chỉ lo nhìn Triệu Sơn, một cái chạm mắt này cũng khiến anh bất ngờ không kém.Triệu Nhất Phàm!“Ha ha, Trần Khiêm, cậu bò lên đây kiểu gì vậy? Không phải đi lên chỉ để ngó qua một chút phong thái của biệt thự. Vân Đỉnh đấy chứ?"Sau khi bất ngờ đi qua, chỉ còn lại tiếng cười nhạo đầy châm chọc.Chương trình vui chơi ngày hôm nay vốn đã được lên kế hoạch từ trước.Nói thật là, thời gian trước việc có một đại gia siêu giàu bỏ ra tám tỉ mua biệt thự Vân Đỉnh đã nổi rần rần trên mạng. một thời gian dài.Mấy người Triệu Nhất Phàm chắc chắn đã nghe qua chuyện xoay quanh biệt thự Vân Đỉnh.'Thế nhưng muốn đến xem, đó là chuyện trong mơ cũng không xuất hiện.Đây là chỗ đại gia tiền tỉ ở đấy.Nhưng mà, Triệu Nhất Phàm phát hiện, từ lúc cô ta quen biết Triệu Sơn thì mọi chuyện không có khả năng, đều trở. thành chuyện có khả năng thực hiện.Ngày hôm nay khi Triệu Sơn nói anh ta có chìa khóa của biệt thự Vân Đỉnh, mọi người còn không quá tin tưởng.Đến tận lúc anh ta tự tay rút chiếc chìa khóa ra, mọi người mới giật nẩy người.Còn hẹn cả Tô Kiệt và Lâm Kiều cùng nhau đến nữa.'Thế nhưng từ chiều đã không có tin gì của Tô Kiệt, Lâm Kiều thì khỏi nói, gọi điện thoại cho cô ta mới biết cô ta tắt điện thoại rồi.Đều này khiến Triệu Nhất Phàm xấu hổ mà lẻ loi một mình một chỗ, cũng may là còn có Triệu Sơn luôn đi cùng với cô ta.Lúc nãy đứng ở ban công, Triệu Nhất Phàm nhìn ra phong cảnh phía xa, cô ta cảm nhận được cái cảm giác thế nào gọi là dưới một người nhưng trên vạn người.Cho nên lúc này, giọng điệu của cô ta với Trần Khiêm chỉ ẩn chứa sự trêu tức, đã không còn tâm lý muốn trả thù khi đứng trước mặt Trần Khiêm như khi trước.Loại người này, có cái gì đáng để trả thù đây?"Nhất Phàm, người mà cậu quen biết, cậu nói xem phải xử lí thế nào?"Triệu Sơn càng chướng mắt tên Trần Khiêm này hơn trước, anh ta cười nhạt hỏi."Để cậu ta đi đi! Tớ không muốn nhìn thấy loại người này ở một nơi tốt đẹp như vậy!"Nói xong, Triệu Nhất Phàm liếc nhìn Trần Khiêm thêm một lần, liền quay trở lại ban công trên tầng."Có nghe thấy không hả, chị dâu bảo mày cút đi!"“Mau cút đi!"Trần Khiêm chưa kịp nói thêm gì đã bị một nhóm mấy cô. gái trong bữa tiệc đẩy ra ngoài, còn đóng sầm cửa ở ngay trước mặt anh.Trần Khiêm suýt chút nữa bị bọn họ chọc tức nổ phổi!Đầu tiên là bị mấy cô gái buông lời sỉ vả, tiếp lại bị Triệu Nhất Phàm thọc cho một dao.Cuối cùng còn đá mình ra bên ngoài?Con hổ không gầm lên, mấy người nghĩ nó là mèo hen hay sao?Sự tức giận ban nãy cộng thêm cả bây giờ nữa khiến Trần Khiêm thật là không chịu đựng được nữa rồi.Anh rút điện thoại ra khỏi túi, lần lượt gọi cho hai người Đường Nhiên và Triệu Tử Hưng.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bọn họ kéo Trần Khiêm đến trước mặt của Triệu Sơn. "Trần Khiêm, là cậu?"Cô gái vẫn luôn đứng phía sau lưng của Triệu Sơn, khi nhìn thấy rõ người đến là Trần Khiêm thì lập tức căng thẳng.Để lộ biểu cảm giật thót mình rất rõ ràng.Trần Khiêm từ nấy chỉ lo nhìn Triệu Sơn, một cái chạm mắt này cũng khiến anh bất ngờ không kém.Triệu Nhất Phàm!“Ha ha, Trần Khiêm, cậu bò lên đây kiểu gì vậy? Không phải đi lên chỉ để ngó qua một chút phong thái của biệt thự. Vân Đỉnh đấy chứ?"Sau khi bất ngờ đi qua, chỉ còn lại tiếng cười nhạo đầy châm chọc.Chương trình vui chơi ngày hôm nay vốn đã được lên kế hoạch từ trước.Nói thật là, thời gian trước việc có một đại gia siêu giàu bỏ ra tám tỉ mua biệt thự Vân Đỉnh đã nổi rần rần trên mạng. một thời gian dài.Mấy người Triệu Nhất Phàm chắc chắn đã nghe qua chuyện xoay quanh biệt thự Vân Đỉnh.'Thế nhưng muốn đến xem, đó là chuyện trong mơ cũng không xuất hiện.Đây là chỗ đại gia tiền tỉ ở đấy.Nhưng mà, Triệu Nhất Phàm phát hiện, từ lúc cô ta quen biết Triệu Sơn thì mọi chuyện không có khả năng, đều trở. thành chuyện có khả năng thực hiện.Ngày hôm nay khi Triệu Sơn nói anh ta có chìa khóa của biệt thự Vân Đỉnh, mọi người còn không quá tin tưởng.Đến tận lúc anh ta tự tay rút chiếc chìa khóa ra, mọi người mới giật nẩy người.Còn hẹn cả Tô Kiệt và Lâm Kiều cùng nhau đến nữa.'Thế nhưng từ chiều đã không có tin gì của Tô Kiệt, Lâm Kiều thì khỏi nói, gọi điện thoại cho cô ta mới biết cô ta tắt điện thoại rồi.Đều này khiến Triệu Nhất Phàm xấu hổ mà lẻ loi một mình một chỗ, cũng may là còn có Triệu Sơn luôn đi cùng với cô ta.Lúc nãy đứng ở ban công, Triệu Nhất Phàm nhìn ra phong cảnh phía xa, cô ta cảm nhận được cái cảm giác thế nào gọi là dưới một người nhưng trên vạn người.Cho nên lúc này, giọng điệu của cô ta với Trần Khiêm chỉ ẩn chứa sự trêu tức, đã không còn tâm lý muốn trả thù khi đứng trước mặt Trần Khiêm như khi trước.Loại người này, có cái gì đáng để trả thù đây?"Nhất Phàm, người mà cậu quen biết, cậu nói xem phải xử lí thế nào?"Triệu Sơn càng chướng mắt tên Trần Khiêm này hơn trước, anh ta cười nhạt hỏi."Để cậu ta đi đi! Tớ không muốn nhìn thấy loại người này ở một nơi tốt đẹp như vậy!"Nói xong, Triệu Nhất Phàm liếc nhìn Trần Khiêm thêm một lần, liền quay trở lại ban công trên tầng."Có nghe thấy không hả, chị dâu bảo mày cút đi!"“Mau cút đi!"Trần Khiêm chưa kịp nói thêm gì đã bị một nhóm mấy cô. gái trong bữa tiệc đẩy ra ngoài, còn đóng sầm cửa ở ngay trước mặt anh.Trần Khiêm suýt chút nữa bị bọn họ chọc tức nổ phổi!Đầu tiên là bị mấy cô gái buông lời sỉ vả, tiếp lại bị Triệu Nhất Phàm thọc cho một dao.Cuối cùng còn đá mình ra bên ngoài?Con hổ không gầm lên, mấy người nghĩ nó là mèo hen hay sao?Sự tức giận ban nãy cộng thêm cả bây giờ nữa khiến Trần Khiêm thật là không chịu đựng được nữa rồi.Anh rút điện thoại ra khỏi túi, lần lượt gọi cho hai người Đường Nhiên và Triệu Tử Hưng.