Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 387: Đúng là phòng này rồi!
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "1902! Đúng là phòng này rồi!"Từ Hà liếc qua số phòng liền đẩy cửa đi vào."Kiều Kiều! Chị em đến thăm cậu!""Nhất Phàm, Từ Hà, các chị đến rồi à!" Lâm Kiều đang ngồi bóc chuối ăn, trông thấy Triệu Nhất Phàm và Từ Hà đến, gương mặt toát ra một nụ cười mừng rỡ.Tiếp đó là màn hỏi han về tình hình sức khỏa thế nào rồi các thứ các thứ.Cuối cùng là tra rõ đầu đuôi sự việc. "Cái gì! Trần Khiêm cứu em sao? Cậu ta ở đâu hả?”Triệu Nhất Phàm đứng bật dậy, giọng cô ta cất cao the thé, làm cho mọi người đều giật nảy cả mình.Muốn nói bây giờ người nào phản ứng mạnh nhất với cái tên Trần Khiêm này, vậy chính là Triệu Nhất Phàm rồi.Hôm qua lúc Triệu Nhất Phàm quay về kí túc xá, trong đầu không có gì về cậu Trần cả, cô ta chỉ mải mê suy nghĩ về Trần Khiêm mà thôi.Cô ta không chỉ đau lòng mà còn sợ hãi nữa.Nếu như Trần Khiêm là cậu Trần thật, cô ta nên làm thế. nào giờ?Nói thật, cô ta thật muốn bật dậy khỏi kí túc mà xông đến phòng của Trần Khiêm ngay lập tức, sau đó cô ta muốn ôm lấy Trần Khiêm nói một câu xin lỗi, xin cậu hãy làm lành với tớ, về sau tớ sẽ đối xử tốt với cậu...Muốn bất chấp tất cả. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhỡ đâu Trần Khiêm không phải cậu Trần thì sao? Bởi vì cậu Trần là một ẩn số với tất cả mọi người ở Kim Lăng này!Haiz, không muốn nhắc đến nữa!Nói chung, việc này khiến Triệu Nhất Phàm cảm thấy khó. chịu băn khoăn chưa từng có.Cho nên vừa nghe đến tên Trần Khiêm, cô ta lập tức muốn gặp anh để hỏi rõ, dù sao thì trải qua chuyện lúc trướchai người đã không còn phương thức liên lạc của đối phương."Nhất Phàm, cậu không sao chứ? Sao lại phản ứng mạnh như vậy?". Truyện Cổ ĐạiMọi người nghỉ ngờ nhìn cô ta.*À à, tớ không sao, chỉ là lâu rồi không gặp lại tên khốn đó, nghe thấy tên cậu ta có phản ứng tức giận vậy thôi!"Triệu Nhất Phàm qua loa lấy đại một lí do, người thông minh như cô ta sao có thể nói ra mọi chuyện ngày hôm qua cho được!"Hừ, tớ cũng vậy, Trần Khiêm lại dám đối xử như vậy với cậu, tức chết đi được!"Từ Hà cũng nói thêm vào."Này này này, các cậu đang nói về chuyện gì vậy? Tớ nghe không hiểu gì hết, Trần Khiêm sao lại là tên khốn cơ?"Lâm Kiều không hiểu gì cả."Kiều Kiều là thật hay giả đấy, em mất trí nhớ hả?" Mấy người Từ Hà lo lảng hỏi han.Sau đó kể hết tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó cho Lâm Kiều nghe lại một lần."Hải! Em không tin, em không tin Trân Khiêm sẽ ở bên người khác đâu!"Lâm Kiều lắc đầu nguầy nguậy.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "1902! Đúng là phòng này rồi!"Từ Hà liếc qua số phòng liền đẩy cửa đi vào."Kiều Kiều! Chị em đến thăm cậu!""Nhất Phàm, Từ Hà, các chị đến rồi à!" Lâm Kiều đang ngồi bóc chuối ăn, trông thấy Triệu Nhất Phàm và Từ Hà đến, gương mặt toát ra một nụ cười mừng rỡ.Tiếp đó là màn hỏi han về tình hình sức khỏa thế nào rồi các thứ các thứ.Cuối cùng là tra rõ đầu đuôi sự việc. "Cái gì! Trần Khiêm cứu em sao? Cậu ta ở đâu hả?”Triệu Nhất Phàm đứng bật dậy, giọng cô ta cất cao the thé, làm cho mọi người đều giật nảy cả mình.Muốn nói bây giờ người nào phản ứng mạnh nhất với cái tên Trần Khiêm này, vậy chính là Triệu Nhất Phàm rồi.Hôm qua lúc Triệu Nhất Phàm quay về kí túc xá, trong đầu không có gì về cậu Trần cả, cô ta chỉ mải mê suy nghĩ về Trần Khiêm mà thôi.Cô ta không chỉ đau lòng mà còn sợ hãi nữa.Nếu như Trần Khiêm là cậu Trần thật, cô ta nên làm thế. nào giờ?Nói thật, cô ta thật muốn bật dậy khỏi kí túc mà xông đến phòng của Trần Khiêm ngay lập tức, sau đó cô ta muốn ôm lấy Trần Khiêm nói một câu xin lỗi, xin cậu hãy làm lành với tớ, về sau tớ sẽ đối xử tốt với cậu...Muốn bất chấp tất cả. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhỡ đâu Trần Khiêm không phải cậu Trần thì sao? Bởi vì cậu Trần là một ẩn số với tất cả mọi người ở Kim Lăng này!Haiz, không muốn nhắc đến nữa!Nói chung, việc này khiến Triệu Nhất Phàm cảm thấy khó. chịu băn khoăn chưa từng có.Cho nên vừa nghe đến tên Trần Khiêm, cô ta lập tức muốn gặp anh để hỏi rõ, dù sao thì trải qua chuyện lúc trướchai người đã không còn phương thức liên lạc của đối phương."Nhất Phàm, cậu không sao chứ? Sao lại phản ứng mạnh như vậy?". Truyện Cổ ĐạiMọi người nghỉ ngờ nhìn cô ta.*À à, tớ không sao, chỉ là lâu rồi không gặp lại tên khốn đó, nghe thấy tên cậu ta có phản ứng tức giận vậy thôi!"Triệu Nhất Phàm qua loa lấy đại một lí do, người thông minh như cô ta sao có thể nói ra mọi chuyện ngày hôm qua cho được!"Hừ, tớ cũng vậy, Trần Khiêm lại dám đối xử như vậy với cậu, tức chết đi được!"Từ Hà cũng nói thêm vào."Này này này, các cậu đang nói về chuyện gì vậy? Tớ nghe không hiểu gì hết, Trần Khiêm sao lại là tên khốn cơ?"Lâm Kiều không hiểu gì cả."Kiều Kiều là thật hay giả đấy, em mất trí nhớ hả?" Mấy người Từ Hà lo lảng hỏi han.Sau đó kể hết tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó cho Lâm Kiều nghe lại một lần."Hải! Em không tin, em không tin Trân Khiêm sẽ ở bên người khác đâu!"Lâm Kiều lắc đầu nguầy nguậy.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "1902! Đúng là phòng này rồi!"Từ Hà liếc qua số phòng liền đẩy cửa đi vào."Kiều Kiều! Chị em đến thăm cậu!""Nhất Phàm, Từ Hà, các chị đến rồi à!" Lâm Kiều đang ngồi bóc chuối ăn, trông thấy Triệu Nhất Phàm và Từ Hà đến, gương mặt toát ra một nụ cười mừng rỡ.Tiếp đó là màn hỏi han về tình hình sức khỏa thế nào rồi các thứ các thứ.Cuối cùng là tra rõ đầu đuôi sự việc. "Cái gì! Trần Khiêm cứu em sao? Cậu ta ở đâu hả?”Triệu Nhất Phàm đứng bật dậy, giọng cô ta cất cao the thé, làm cho mọi người đều giật nảy cả mình.Muốn nói bây giờ người nào phản ứng mạnh nhất với cái tên Trần Khiêm này, vậy chính là Triệu Nhất Phàm rồi.Hôm qua lúc Triệu Nhất Phàm quay về kí túc xá, trong đầu không có gì về cậu Trần cả, cô ta chỉ mải mê suy nghĩ về Trần Khiêm mà thôi.Cô ta không chỉ đau lòng mà còn sợ hãi nữa.Nếu như Trần Khiêm là cậu Trần thật, cô ta nên làm thế. nào giờ?Nói thật, cô ta thật muốn bật dậy khỏi kí túc mà xông đến phòng của Trần Khiêm ngay lập tức, sau đó cô ta muốn ôm lấy Trần Khiêm nói một câu xin lỗi, xin cậu hãy làm lành với tớ, về sau tớ sẽ đối xử tốt với cậu...Muốn bất chấp tất cả. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhỡ đâu Trần Khiêm không phải cậu Trần thì sao? Bởi vì cậu Trần là một ẩn số với tất cả mọi người ở Kim Lăng này!Haiz, không muốn nhắc đến nữa!Nói chung, việc này khiến Triệu Nhất Phàm cảm thấy khó. chịu băn khoăn chưa từng có.Cho nên vừa nghe đến tên Trần Khiêm, cô ta lập tức muốn gặp anh để hỏi rõ, dù sao thì trải qua chuyện lúc trướchai người đã không còn phương thức liên lạc của đối phương."Nhất Phàm, cậu không sao chứ? Sao lại phản ứng mạnh như vậy?". Truyện Cổ ĐạiMọi người nghỉ ngờ nhìn cô ta.*À à, tớ không sao, chỉ là lâu rồi không gặp lại tên khốn đó, nghe thấy tên cậu ta có phản ứng tức giận vậy thôi!"Triệu Nhất Phàm qua loa lấy đại một lí do, người thông minh như cô ta sao có thể nói ra mọi chuyện ngày hôm qua cho được!"Hừ, tớ cũng vậy, Trần Khiêm lại dám đối xử như vậy với cậu, tức chết đi được!"Từ Hà cũng nói thêm vào."Này này này, các cậu đang nói về chuyện gì vậy? Tớ nghe không hiểu gì hết, Trần Khiêm sao lại là tên khốn cơ?"Lâm Kiều không hiểu gì cả."Kiều Kiều là thật hay giả đấy, em mất trí nhớ hả?" Mấy người Từ Hà lo lảng hỏi han.Sau đó kể hết tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó cho Lâm Kiều nghe lại một lần."Hải! Em không tin, em không tin Trân Khiêm sẽ ở bên người khác đâu!"Lâm Kiều lắc đầu nguầy nguậy.