Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 400: Có thể nhìn ra cô ấy rất cẩn thận
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Có thể nhìn ra cô ấy rất cẩn thận.Hình như cô ấy là nhân viên mới, chỉ biết đẩy mạnh tiêu thụ, vẫn chưa biết nhìn cách ăn mặc trang điểm của một người.Có điều, thật sự là Trân Khiêm bị giá của chiếc điện thoại này dọa sợ.Điện thoại những mấy chục nghìn tệ, đắt cắt cổiNhưng xem nhãn hiệu này cùng với tính năng của nó, Trần Khiêm đã hiểu ra.Nghe nói rất nhiều lãnh đạo cấp cao quốc gia, thậm chí là người có thế lực trong quân đội đều dùng hãng điện thoại này.Tính năng mạnh mẽ, chất lượng đáng tin cậy, hơn nữa tính bảo mật cực mạnh.Tốt hơn chiếc điện thoại giá mười tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ kia rất nhiều."Thưa anh, đây là chiếc điện thoại đắt nhất trong cửa hàng chúng tôi. Ngoài ra cũng có điện thoại bình dân nữa. Anh có thể xem thử cái này, anh có thể sở hữu nó chỉ với sáu nghìn tám trăm tám mươi tám tệ!”Nhân viên tư vấn bán hàng thấy Trần Khiêm ngây người thì tưởng răng anh bị dọa sợ.Đúng vậy, người bình thường đâu dùng nổi chiếc điện thoại ba bốn chục nghìn, thế nên cô ấy vội vàng giới thiệu cái khác.Đây gần như là cửa hàng điện thoại thương hiệu lớn nhất trong trung tâm mua sắm điện thoại, giá khởi điểm hơn sáu nghìn tệ là chuyện rất bình thường."Không cần đâu, lấy cho tôi xem cái đắt nhất đi. À đúng rồi, cho tôi mượn que chọc sim dùng một lát."Trần Khiêm mỉm cười."Vâng thưa anh!" Nhân viên bán hàng cẩn thận đưa điện thoại và que chọc sim cho Trần Khiêm.Đây là trung tâm mua sắm điện thoại chuyên biệt, có bảo. vệ tuần tra, trước cửa cũng có bảo vệ, còn có thiết bị nhận biết chuyên môn, đương nhiên không sợ mấy loại người đánh tráo hay cướp giật gì đó.Trần Khiêm nhận đồ, việc đầu tiên phải làm là đổi sim của mình sang máy mới."Ôi trời, chị Tô Minh, chị nói gì cơ? Chiếc điện thoại này những mười tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ á? Đắt cắt cổ, sao các người không ăn cướp luôn đi!"Cùng lúc đó, trong cửa hàng điện thoại cách đó không xa vang lên tiếng hô đầy kinh ngạc của Đinh Hạo.Lý Thi Hàm và Trần Lâm bên cạnh cũng sợ hết hồn.Có điều sợ thì sợ.Lúc nãy các cô xem thử, quả thật cấu hình và tính năng của chiếc điện thoại này quá tuyệt vời, độ phân giải cực kỳ sắc nét. Với các cô nàng thích làm đẹp như bọn họ mà nói, độphân giải cực kỳ sắc nét quan trọng hơn tất cả.Do đó, bọn họ nhìn Đinh Hạo với đôi mắt tràn đầy mong đợi, hi vọng anh ta mua cho mình.'Thế nhưng Đinh Hạo túa mồ hôi lạnh:"Không được, đắt quá, hơn mười nghìn một chiếc, hai chiếc gần bốn mươi nghìn lận, đắt cắt cổ!"Định Hạo lau mồ hôi lạnh trên trán.Đúng là nhà anh ta được giải tỏa di dời, nhưng hai ba tháng nữa mới nhận được tiền bồi thường, giờ anh ta toàn tiêu thẻ tín dụng, đợi tới lúc đó sẽ trả sau.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Có thể nhìn ra cô ấy rất cẩn thận.Hình như cô ấy là nhân viên mới, chỉ biết đẩy mạnh tiêu thụ, vẫn chưa biết nhìn cách ăn mặc trang điểm của một người.Có điều, thật sự là Trân Khiêm bị giá của chiếc điện thoại này dọa sợ.Điện thoại những mấy chục nghìn tệ, đắt cắt cổiNhưng xem nhãn hiệu này cùng với tính năng của nó, Trần Khiêm đã hiểu ra.Nghe nói rất nhiều lãnh đạo cấp cao quốc gia, thậm chí là người có thế lực trong quân đội đều dùng hãng điện thoại này.Tính năng mạnh mẽ, chất lượng đáng tin cậy, hơn nữa tính bảo mật cực mạnh.Tốt hơn chiếc điện thoại giá mười tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ kia rất nhiều."Thưa anh, đây là chiếc điện thoại đắt nhất trong cửa hàng chúng tôi. Ngoài ra cũng có điện thoại bình dân nữa. Anh có thể xem thử cái này, anh có thể sở hữu nó chỉ với sáu nghìn tám trăm tám mươi tám tệ!”Nhân viên tư vấn bán hàng thấy Trần Khiêm ngây người thì tưởng răng anh bị dọa sợ.Đúng vậy, người bình thường đâu dùng nổi chiếc điện thoại ba bốn chục nghìn, thế nên cô ấy vội vàng giới thiệu cái khác.Đây gần như là cửa hàng điện thoại thương hiệu lớn nhất trong trung tâm mua sắm điện thoại, giá khởi điểm hơn sáu nghìn tệ là chuyện rất bình thường."Không cần đâu, lấy cho tôi xem cái đắt nhất đi. À đúng rồi, cho tôi mượn que chọc sim dùng một lát."Trần Khiêm mỉm cười."Vâng thưa anh!" Nhân viên bán hàng cẩn thận đưa điện thoại và que chọc sim cho Trần Khiêm.Đây là trung tâm mua sắm điện thoại chuyên biệt, có bảo. vệ tuần tra, trước cửa cũng có bảo vệ, còn có thiết bị nhận biết chuyên môn, đương nhiên không sợ mấy loại người đánh tráo hay cướp giật gì đó.Trần Khiêm nhận đồ, việc đầu tiên phải làm là đổi sim của mình sang máy mới."Ôi trời, chị Tô Minh, chị nói gì cơ? Chiếc điện thoại này những mười tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ á? Đắt cắt cổ, sao các người không ăn cướp luôn đi!"Cùng lúc đó, trong cửa hàng điện thoại cách đó không xa vang lên tiếng hô đầy kinh ngạc của Đinh Hạo.Lý Thi Hàm và Trần Lâm bên cạnh cũng sợ hết hồn.Có điều sợ thì sợ.Lúc nãy các cô xem thử, quả thật cấu hình và tính năng của chiếc điện thoại này quá tuyệt vời, độ phân giải cực kỳ sắc nét. Với các cô nàng thích làm đẹp như bọn họ mà nói, độphân giải cực kỳ sắc nét quan trọng hơn tất cả.Do đó, bọn họ nhìn Đinh Hạo với đôi mắt tràn đầy mong đợi, hi vọng anh ta mua cho mình.'Thế nhưng Đinh Hạo túa mồ hôi lạnh:"Không được, đắt quá, hơn mười nghìn một chiếc, hai chiếc gần bốn mươi nghìn lận, đắt cắt cổ!"Định Hạo lau mồ hôi lạnh trên trán.Đúng là nhà anh ta được giải tỏa di dời, nhưng hai ba tháng nữa mới nhận được tiền bồi thường, giờ anh ta toàn tiêu thẻ tín dụng, đợi tới lúc đó sẽ trả sau.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Có thể nhìn ra cô ấy rất cẩn thận.Hình như cô ấy là nhân viên mới, chỉ biết đẩy mạnh tiêu thụ, vẫn chưa biết nhìn cách ăn mặc trang điểm của một người.Có điều, thật sự là Trân Khiêm bị giá của chiếc điện thoại này dọa sợ.Điện thoại những mấy chục nghìn tệ, đắt cắt cổiNhưng xem nhãn hiệu này cùng với tính năng của nó, Trần Khiêm đã hiểu ra.Nghe nói rất nhiều lãnh đạo cấp cao quốc gia, thậm chí là người có thế lực trong quân đội đều dùng hãng điện thoại này.Tính năng mạnh mẽ, chất lượng đáng tin cậy, hơn nữa tính bảo mật cực mạnh.Tốt hơn chiếc điện thoại giá mười tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ kia rất nhiều."Thưa anh, đây là chiếc điện thoại đắt nhất trong cửa hàng chúng tôi. Ngoài ra cũng có điện thoại bình dân nữa. Anh có thể xem thử cái này, anh có thể sở hữu nó chỉ với sáu nghìn tám trăm tám mươi tám tệ!”Nhân viên tư vấn bán hàng thấy Trần Khiêm ngây người thì tưởng răng anh bị dọa sợ.Đúng vậy, người bình thường đâu dùng nổi chiếc điện thoại ba bốn chục nghìn, thế nên cô ấy vội vàng giới thiệu cái khác.Đây gần như là cửa hàng điện thoại thương hiệu lớn nhất trong trung tâm mua sắm điện thoại, giá khởi điểm hơn sáu nghìn tệ là chuyện rất bình thường."Không cần đâu, lấy cho tôi xem cái đắt nhất đi. À đúng rồi, cho tôi mượn que chọc sim dùng một lát."Trần Khiêm mỉm cười."Vâng thưa anh!" Nhân viên bán hàng cẩn thận đưa điện thoại và que chọc sim cho Trần Khiêm.Đây là trung tâm mua sắm điện thoại chuyên biệt, có bảo. vệ tuần tra, trước cửa cũng có bảo vệ, còn có thiết bị nhận biết chuyên môn, đương nhiên không sợ mấy loại người đánh tráo hay cướp giật gì đó.Trần Khiêm nhận đồ, việc đầu tiên phải làm là đổi sim của mình sang máy mới."Ôi trời, chị Tô Minh, chị nói gì cơ? Chiếc điện thoại này những mười tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ á? Đắt cắt cổ, sao các người không ăn cướp luôn đi!"Cùng lúc đó, trong cửa hàng điện thoại cách đó không xa vang lên tiếng hô đầy kinh ngạc của Đinh Hạo.Lý Thi Hàm và Trần Lâm bên cạnh cũng sợ hết hồn.Có điều sợ thì sợ.Lúc nãy các cô xem thử, quả thật cấu hình và tính năng của chiếc điện thoại này quá tuyệt vời, độ phân giải cực kỳ sắc nét. Với các cô nàng thích làm đẹp như bọn họ mà nói, độphân giải cực kỳ sắc nét quan trọng hơn tất cả.Do đó, bọn họ nhìn Đinh Hạo với đôi mắt tràn đầy mong đợi, hi vọng anh ta mua cho mình.'Thế nhưng Đinh Hạo túa mồ hôi lạnh:"Không được, đắt quá, hơn mười nghìn một chiếc, hai chiếc gần bốn mươi nghìn lận, đắt cắt cổ!"Định Hạo lau mồ hôi lạnh trên trán.Đúng là nhà anh ta được giải tỏa di dời, nhưng hai ba tháng nữa mới nhận được tiền bồi thường, giờ anh ta toàn tiêu thẻ tín dụng, đợi tới lúc đó sẽ trả sau.