Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 402: Hoàn toàn ngó lơ Trần Khiêm
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Không ngờ bây giờ Trần Khiêm lại ra vẻ như vậy! Ha ha, nếu hôm nay bọn mình không gặp cậu ta thì nói không chừng cậu ta sẽ lượn khắp các cửa hàng điện thoại, sau đó làm bộ muốn mual""Đúng thế, cuối cùng cậu ta chẳng mua gì cả. Ôi, tớ gặp loại người thích ra vẻ thế này nhiều rồi!"Hai bạn học thời cấp ba khác cũng tỏ ra khinh bỉ."Trần Khiêm, tôi mong rằng sau này cậu thực tế một chút. Điều kiện gia đình cậu không băng nhà người ta, hơn nữa điểm xuất phát trên con đường sự nghiệp của cậu sau này cũng thấp hơn bất kỳ ai khác. Ngay cả sách nhị đại như cậu Định cũng không dám mua, cậu ở đây ra vẻ cái gì?"Người nói câu này là Lý Thi Hàm.Nói thật là trước đó mọi sự chú ý của cô ta đều dồn cả vào Đinh Hạo.Hoàn toàn ngó lơ Trần Khiêm.Bây giờ Trần Khiêm bị Đinh Hạo chế giễu, Lý Thi Hàm thật sự không kìm chế được, cũng quở mắng Trần Khiêm vài câu.Măng xong Lý Thi Hàm còn lắc đầu khinh thường."Cậu Đinh, sao cậu lại sang bên này? Vừa rồi tôi đã xin cấp trên, quyết định bán cho cậu chiếc điện thoại kia rẻ hơn hai nghìn tệ với điều kiện tiên quyết là cậu phải mua hai chiếc. Nhưng mà cậu Đinh à, cậu phải đồng ý sau này giới thiệu cho tôi thêm nhiều khách hàng nữa nhé, nếu không cấp trên sẽ mắng tôi chết mất!"Lúc này, Tô Minh bỗng đi tới chặn Đinh Hạo lại chào hàng.Cô ta biết bán hàng thật đấy, ai không biết còn tưởng cô ta chịu biết bao thiệt thòi.Cũng bởi vậy mà Trần Lâm và Lý Thi Hàm đều dao động.Ngược lại, Đinh Hạo rơi vào thế khó xử. Nhưng khó xử thì khó xử, đâu phải không có đề tài để đánh trống lảng."Khụ khụ, chị Tô Minh, chị chờ một lát. Chị đừng coi tôi là đại gia, đại gia hàng thật giá thật ở đây này. Ha ha ha, vị đại gia này muốn mua điện thoại giá hai mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, hay là chị khuyên cậu ta đi!"Định Hạo vội nói lắng sang Trần Khiêm."Hừ, cậu ta? Nếu cậu ta mua nổi thì tôi tự tát mình hai phát trước mặt mọi người, ha ha hai"Tô Minh vừa thấy là Trần Khiêm thì lập tức hừ lạnh, cười to rồi nói: "Ôi chao, cậu Đinh, cậu đừng đánh trống lảng! Mau sang chỗ tôi xem thử nào!"“Thưa chị, trong trung tâm thương mại chúng ta quy định không thể giành khách hàng của cửa hàng khác!"Cô nhân viên tư vấn bán hàng nhẹ nhàng nói, lộ rõ vẻ căng thẳng."Ha ha, cô là người mới hả? Trong trung tâm thương mại này có ai không biết đàn chị xã hội Tô Minh chứ! Không biết thì đi hỏi thăm về tôi đi, nếu còn tiếp tục lắm lời thì coi chừng tan ca tôi tìm người chỉnh cô!"Cô bé ấm ức không nói nữa."Này cô, gói cho tôi một chiếc điện thoại hãng này nữa. Tôi mua hai bộ!Trần Khiêm phớt lờ sự mỉa mai của bọn họ.Lúc này anh mới lên tiếng nói chuyện với nhân viên tư vấn bán hàng.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Không ngờ bây giờ Trần Khiêm lại ra vẻ như vậy! Ha ha, nếu hôm nay bọn mình không gặp cậu ta thì nói không chừng cậu ta sẽ lượn khắp các cửa hàng điện thoại, sau đó làm bộ muốn mual""Đúng thế, cuối cùng cậu ta chẳng mua gì cả. Ôi, tớ gặp loại người thích ra vẻ thế này nhiều rồi!"Hai bạn học thời cấp ba khác cũng tỏ ra khinh bỉ."Trần Khiêm, tôi mong rằng sau này cậu thực tế một chút. Điều kiện gia đình cậu không băng nhà người ta, hơn nữa điểm xuất phát trên con đường sự nghiệp của cậu sau này cũng thấp hơn bất kỳ ai khác. Ngay cả sách nhị đại như cậu Định cũng không dám mua, cậu ở đây ra vẻ cái gì?"Người nói câu này là Lý Thi Hàm.Nói thật là trước đó mọi sự chú ý của cô ta đều dồn cả vào Đinh Hạo.Hoàn toàn ngó lơ Trần Khiêm.Bây giờ Trần Khiêm bị Đinh Hạo chế giễu, Lý Thi Hàm thật sự không kìm chế được, cũng quở mắng Trần Khiêm vài câu.Măng xong Lý Thi Hàm còn lắc đầu khinh thường."Cậu Đinh, sao cậu lại sang bên này? Vừa rồi tôi đã xin cấp trên, quyết định bán cho cậu chiếc điện thoại kia rẻ hơn hai nghìn tệ với điều kiện tiên quyết là cậu phải mua hai chiếc. Nhưng mà cậu Đinh à, cậu phải đồng ý sau này giới thiệu cho tôi thêm nhiều khách hàng nữa nhé, nếu không cấp trên sẽ mắng tôi chết mất!"Lúc này, Tô Minh bỗng đi tới chặn Đinh Hạo lại chào hàng.Cô ta biết bán hàng thật đấy, ai không biết còn tưởng cô ta chịu biết bao thiệt thòi.Cũng bởi vậy mà Trần Lâm và Lý Thi Hàm đều dao động.Ngược lại, Đinh Hạo rơi vào thế khó xử. Nhưng khó xử thì khó xử, đâu phải không có đề tài để đánh trống lảng."Khụ khụ, chị Tô Minh, chị chờ một lát. Chị đừng coi tôi là đại gia, đại gia hàng thật giá thật ở đây này. Ha ha ha, vị đại gia này muốn mua điện thoại giá hai mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, hay là chị khuyên cậu ta đi!"Định Hạo vội nói lắng sang Trần Khiêm."Hừ, cậu ta? Nếu cậu ta mua nổi thì tôi tự tát mình hai phát trước mặt mọi người, ha ha hai"Tô Minh vừa thấy là Trần Khiêm thì lập tức hừ lạnh, cười to rồi nói: "Ôi chao, cậu Đinh, cậu đừng đánh trống lảng! Mau sang chỗ tôi xem thử nào!"“Thưa chị, trong trung tâm thương mại chúng ta quy định không thể giành khách hàng của cửa hàng khác!"Cô nhân viên tư vấn bán hàng nhẹ nhàng nói, lộ rõ vẻ căng thẳng."Ha ha, cô là người mới hả? Trong trung tâm thương mại này có ai không biết đàn chị xã hội Tô Minh chứ! Không biết thì đi hỏi thăm về tôi đi, nếu còn tiếp tục lắm lời thì coi chừng tan ca tôi tìm người chỉnh cô!"Cô bé ấm ức không nói nữa."Này cô, gói cho tôi một chiếc điện thoại hãng này nữa. Tôi mua hai bộ!Trần Khiêm phớt lờ sự mỉa mai của bọn họ.Lúc này anh mới lên tiếng nói chuyện với nhân viên tư vấn bán hàng.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Không ngờ bây giờ Trần Khiêm lại ra vẻ như vậy! Ha ha, nếu hôm nay bọn mình không gặp cậu ta thì nói không chừng cậu ta sẽ lượn khắp các cửa hàng điện thoại, sau đó làm bộ muốn mual""Đúng thế, cuối cùng cậu ta chẳng mua gì cả. Ôi, tớ gặp loại người thích ra vẻ thế này nhiều rồi!"Hai bạn học thời cấp ba khác cũng tỏ ra khinh bỉ."Trần Khiêm, tôi mong rằng sau này cậu thực tế một chút. Điều kiện gia đình cậu không băng nhà người ta, hơn nữa điểm xuất phát trên con đường sự nghiệp của cậu sau này cũng thấp hơn bất kỳ ai khác. Ngay cả sách nhị đại như cậu Định cũng không dám mua, cậu ở đây ra vẻ cái gì?"Người nói câu này là Lý Thi Hàm.Nói thật là trước đó mọi sự chú ý của cô ta đều dồn cả vào Đinh Hạo.Hoàn toàn ngó lơ Trần Khiêm.Bây giờ Trần Khiêm bị Đinh Hạo chế giễu, Lý Thi Hàm thật sự không kìm chế được, cũng quở mắng Trần Khiêm vài câu.Măng xong Lý Thi Hàm còn lắc đầu khinh thường."Cậu Đinh, sao cậu lại sang bên này? Vừa rồi tôi đã xin cấp trên, quyết định bán cho cậu chiếc điện thoại kia rẻ hơn hai nghìn tệ với điều kiện tiên quyết là cậu phải mua hai chiếc. Nhưng mà cậu Đinh à, cậu phải đồng ý sau này giới thiệu cho tôi thêm nhiều khách hàng nữa nhé, nếu không cấp trên sẽ mắng tôi chết mất!"Lúc này, Tô Minh bỗng đi tới chặn Đinh Hạo lại chào hàng.Cô ta biết bán hàng thật đấy, ai không biết còn tưởng cô ta chịu biết bao thiệt thòi.Cũng bởi vậy mà Trần Lâm và Lý Thi Hàm đều dao động.Ngược lại, Đinh Hạo rơi vào thế khó xử. Nhưng khó xử thì khó xử, đâu phải không có đề tài để đánh trống lảng."Khụ khụ, chị Tô Minh, chị chờ một lát. Chị đừng coi tôi là đại gia, đại gia hàng thật giá thật ở đây này. Ha ha ha, vị đại gia này muốn mua điện thoại giá hai mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, hay là chị khuyên cậu ta đi!"Định Hạo vội nói lắng sang Trần Khiêm."Hừ, cậu ta? Nếu cậu ta mua nổi thì tôi tự tát mình hai phát trước mặt mọi người, ha ha hai"Tô Minh vừa thấy là Trần Khiêm thì lập tức hừ lạnh, cười to rồi nói: "Ôi chao, cậu Đinh, cậu đừng đánh trống lảng! Mau sang chỗ tôi xem thử nào!"“Thưa chị, trong trung tâm thương mại chúng ta quy định không thể giành khách hàng của cửa hàng khác!"Cô nhân viên tư vấn bán hàng nhẹ nhàng nói, lộ rõ vẻ căng thẳng."Ha ha, cô là người mới hả? Trong trung tâm thương mại này có ai không biết đàn chị xã hội Tô Minh chứ! Không biết thì đi hỏi thăm về tôi đi, nếu còn tiếp tục lắm lời thì coi chừng tan ca tôi tìm người chỉnh cô!"Cô bé ấm ức không nói nữa."Này cô, gói cho tôi một chiếc điện thoại hãng này nữa. Tôi mua hai bộ!Trần Khiêm phớt lờ sự mỉa mai của bọn họ.Lúc này anh mới lên tiếng nói chuyện với nhân viên tư vấn bán hàng.