Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 423: Ăn mặc cũng cực kỳ gợi cảm
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Một cô gái trẻ bỗng chen lên trước Trần Khiêm. Chẳng hỏi han gì cả, thiếu tôn trọng người khác quá nhỉ? Hôm nay, tâm trạng Trần Khiêm cực kỳ tệ.Anh hơi tức giận: "Cô gì ơi, cô chen ngang như vậy mà được sao?"Anh nói xong, cô ta bơ đẹp. "Đúng đó chị, cô giáo bảo không thể chen ngang!" Tiểu Dĩnh cũng nhíu mày lên tiếng."Đệch, tao chen ngang thì sao? Mày làm gì được? Con đĩ già mồml"Cô gái kia lập tức quay đầu, lạnh lùng mắng.Có thể nhìn ra cô ta tầm hai mươi mốt tuổi, làn da trắng nõn, rất xinh đẹp.Ăn mặc cũng cực kỳ gợi cảm.Nhưng cái nết coi thường người khác này khiến Trần Khiêm nhìn kiểu gì cũng thấy giận."Cô con mẹ nó mới là con đĩI" Trần Khiêm tức quá, lập tức mắng lại."Mẹ kiếp, mày dám mắng tao, đệch mẹ mày chờ đó cho tao, tao tìm người chém chết mày!"Cô gái kia chửi rủa như điên, sau đó bị không ít người xung quanh kéo ra.Cuối cùng cô ta nổi giận đùng đùng bỏ đi. Đây chỉ là sự cố nho nhỏ mà thôi.Trần Khiêm cũng không nghĩ nhiều, vẫn lấy số khám bệnh như thường."Anh gì ơi, anh không nên măng cô ta, hình như cô gái này không đơn giản đâu!"Lúc này, cô y tá xinh đẹp phụ trách đăng ký nhẹ giọng nói."Chiều qua cô ta tới thăm một bệnh nhân có thân phận cực cao, xe to xe nhỏ toàn là xe sang. Có lẽ thân phận của cô ta cũng ghê gớm lắm. Các anh khám nhanh đi, đừng gây chuyện nữa!"Cô y tá nhắc nhở.Rõ ràng là cô nàng kia không lễ phép trước.Chẳng qua cô ý tá cũng có ý tốt nên Trần Khiêm không nói gì.Tô Tử Nguyệt cũng khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi Trần Khiêm, chúng ta khám xong thì mau rời đi!"Trần Khiêm đưa Tiểu Dĩnh đi khám bệnh, may là không sao, chỉ bị cảm thôi, uống thuốc là được.Tô Tử Nguyệt tạm yên tâm.Sau khi khám xong, Trần Khiêm dẫn Tô Tử Nguyệt ra khỏi bệnh viện.Bọn họ vừa ra đến cổng, bỗng nhiên một hàng xe sang trọng lao thẳng tới cổng bệnh viện.Những mười mấy chiếc lận.Sau đó, một nhóm người ăn mặc không tầm thường bước xuống xe, đi vào trong bệnh viện.Khi thấy cô gái bước xuống từ chiếc xe ở giữa, Tô Tử Nguyệt lập tức sợ hãi.Đó chẳng phải là cô gái cãi nhau với Trần Khiêm vì chen hàng sao?Lế nào cô ta dẫn người đến gây chuyện với Trần Khiêm?May mà bọn họ ra sớm.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Một cô gái trẻ bỗng chen lên trước Trần Khiêm. Chẳng hỏi han gì cả, thiếu tôn trọng người khác quá nhỉ? Hôm nay, tâm trạng Trần Khiêm cực kỳ tệ.Anh hơi tức giận: "Cô gì ơi, cô chen ngang như vậy mà được sao?"Anh nói xong, cô ta bơ đẹp. "Đúng đó chị, cô giáo bảo không thể chen ngang!" Tiểu Dĩnh cũng nhíu mày lên tiếng."Đệch, tao chen ngang thì sao? Mày làm gì được? Con đĩ già mồml"Cô gái kia lập tức quay đầu, lạnh lùng mắng.Có thể nhìn ra cô ta tầm hai mươi mốt tuổi, làn da trắng nõn, rất xinh đẹp.Ăn mặc cũng cực kỳ gợi cảm.Nhưng cái nết coi thường người khác này khiến Trần Khiêm nhìn kiểu gì cũng thấy giận."Cô con mẹ nó mới là con đĩI" Trần Khiêm tức quá, lập tức mắng lại."Mẹ kiếp, mày dám mắng tao, đệch mẹ mày chờ đó cho tao, tao tìm người chém chết mày!"Cô gái kia chửi rủa như điên, sau đó bị không ít người xung quanh kéo ra.Cuối cùng cô ta nổi giận đùng đùng bỏ đi. Đây chỉ là sự cố nho nhỏ mà thôi.Trần Khiêm cũng không nghĩ nhiều, vẫn lấy số khám bệnh như thường."Anh gì ơi, anh không nên măng cô ta, hình như cô gái này không đơn giản đâu!"Lúc này, cô y tá xinh đẹp phụ trách đăng ký nhẹ giọng nói."Chiều qua cô ta tới thăm một bệnh nhân có thân phận cực cao, xe to xe nhỏ toàn là xe sang. Có lẽ thân phận của cô ta cũng ghê gớm lắm. Các anh khám nhanh đi, đừng gây chuyện nữa!"Cô y tá nhắc nhở.Rõ ràng là cô nàng kia không lễ phép trước.Chẳng qua cô ý tá cũng có ý tốt nên Trần Khiêm không nói gì.Tô Tử Nguyệt cũng khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi Trần Khiêm, chúng ta khám xong thì mau rời đi!"Trần Khiêm đưa Tiểu Dĩnh đi khám bệnh, may là không sao, chỉ bị cảm thôi, uống thuốc là được.Tô Tử Nguyệt tạm yên tâm.Sau khi khám xong, Trần Khiêm dẫn Tô Tử Nguyệt ra khỏi bệnh viện.Bọn họ vừa ra đến cổng, bỗng nhiên một hàng xe sang trọng lao thẳng tới cổng bệnh viện.Những mười mấy chiếc lận.Sau đó, một nhóm người ăn mặc không tầm thường bước xuống xe, đi vào trong bệnh viện.Khi thấy cô gái bước xuống từ chiếc xe ở giữa, Tô Tử Nguyệt lập tức sợ hãi.Đó chẳng phải là cô gái cãi nhau với Trần Khiêm vì chen hàng sao?Lế nào cô ta dẫn người đến gây chuyện với Trần Khiêm?May mà bọn họ ra sớm.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Một cô gái trẻ bỗng chen lên trước Trần Khiêm. Chẳng hỏi han gì cả, thiếu tôn trọng người khác quá nhỉ? Hôm nay, tâm trạng Trần Khiêm cực kỳ tệ.Anh hơi tức giận: "Cô gì ơi, cô chen ngang như vậy mà được sao?"Anh nói xong, cô ta bơ đẹp. "Đúng đó chị, cô giáo bảo không thể chen ngang!" Tiểu Dĩnh cũng nhíu mày lên tiếng."Đệch, tao chen ngang thì sao? Mày làm gì được? Con đĩ già mồml"Cô gái kia lập tức quay đầu, lạnh lùng mắng.Có thể nhìn ra cô ta tầm hai mươi mốt tuổi, làn da trắng nõn, rất xinh đẹp.Ăn mặc cũng cực kỳ gợi cảm.Nhưng cái nết coi thường người khác này khiến Trần Khiêm nhìn kiểu gì cũng thấy giận."Cô con mẹ nó mới là con đĩI" Trần Khiêm tức quá, lập tức mắng lại."Mẹ kiếp, mày dám mắng tao, đệch mẹ mày chờ đó cho tao, tao tìm người chém chết mày!"Cô gái kia chửi rủa như điên, sau đó bị không ít người xung quanh kéo ra.Cuối cùng cô ta nổi giận đùng đùng bỏ đi. Đây chỉ là sự cố nho nhỏ mà thôi.Trần Khiêm cũng không nghĩ nhiều, vẫn lấy số khám bệnh như thường."Anh gì ơi, anh không nên măng cô ta, hình như cô gái này không đơn giản đâu!"Lúc này, cô y tá xinh đẹp phụ trách đăng ký nhẹ giọng nói."Chiều qua cô ta tới thăm một bệnh nhân có thân phận cực cao, xe to xe nhỏ toàn là xe sang. Có lẽ thân phận của cô ta cũng ghê gớm lắm. Các anh khám nhanh đi, đừng gây chuyện nữa!"Cô y tá nhắc nhở.Rõ ràng là cô nàng kia không lễ phép trước.Chẳng qua cô ý tá cũng có ý tốt nên Trần Khiêm không nói gì.Tô Tử Nguyệt cũng khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi Trần Khiêm, chúng ta khám xong thì mau rời đi!"Trần Khiêm đưa Tiểu Dĩnh đi khám bệnh, may là không sao, chỉ bị cảm thôi, uống thuốc là được.Tô Tử Nguyệt tạm yên tâm.Sau khi khám xong, Trần Khiêm dẫn Tô Tử Nguyệt ra khỏi bệnh viện.Bọn họ vừa ra đến cổng, bỗng nhiên một hàng xe sang trọng lao thẳng tới cổng bệnh viện.Những mười mấy chiếc lận.Sau đó, một nhóm người ăn mặc không tầm thường bước xuống xe, đi vào trong bệnh viện.Khi thấy cô gái bước xuống từ chiếc xe ở giữa, Tô Tử Nguyệt lập tức sợ hãi.Đó chẳng phải là cô gái cãi nhau với Trần Khiêm vì chen hàng sao?Lế nào cô ta dẫn người đến gây chuyện với Trần Khiêm?May mà bọn họ ra sớm.