Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 429: Trần Khiêm đâu thể đuổi theo để trả đũa bọn họ đúng không?
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Xin lỗi Trần Khiêm, tớ làm cậu bẽ mặt rồi. Tớ không nên tới, không nên tới chỗ này."Tô Tử Nguyệt khóc nức nở. Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật mà Tô Tử Nguyệt lại bị người ta chế giễu ngay trước mặt người bạn duy nhất là TrầnKhiêm, chắc chắn là lòng tự trọng của cô ấy không chịu nổi.Không ai hiểu rõ tâm trạng của Tô Tử Nguyệt lúc này hơn Trần Khiêm.Trước kia mình không có tiền, mỗi khi lòng tự trọng bị giẫm đạp, trái tim đều đau nhói như bị kim đâm.Lúc nãy nghe bọn họ mỉa mai, Trần Khiêm cũng muốn phản kích lại.Nhưng nếu như lần này mình phản kích lại thì sau này Tô Tử Nguyệt phải học tập và sinh hoạt chung với bọn họ như thế nào?Chủ yếu là nhất thời Trần Khiêm chưa rõ mục đích và thân phận của bọn họ.Tới khi anh xác nhận được rồi thì bọn họ đã rời đi.Trần Khiêm đâu thể đuổi theo để trả đũa bọn họ đúng không?"Không sao đâu, ngày hôm nay sẽ trôi qua rất nhanh, việc. cậu phải làm bây giờ là học tập thêm thật nhiều kiến thức ở trường!"Trần Khiêm an ủi.Anh cẩn thận suy nghĩ xem có cần bảo Bạch Tiểu Phi quan tâm giúp đỡ không.Tô Tử Nguyệt gật đầu đầy nặng nề. "Cậu chờ tớ một lát nhé, tớ đi lấy đồ rồi về ngay!" Lúc này, Trần Khiêm mỉm cười.Dứt lời anh xoay người rời đi.Anh đi lấy bánh kem.Ban nãy Trần Khiêm đã lên mạng đặt một chiếc bánh kem của cửa hàng đồ ngọt trong đại học Giang Nam cho Tô Tử Nguyệt.Trần Khiêm vừa ra ngoài thì trông thấy chừng hai mươi mấy người có cả nam lẫn nữ xúm xít nịnh nọt một cô nàng đeo kính đi vào trong cửa hàng.Nhóm người này ăn mặc rất thời thượng.Trần Khiêm cũng không để ý, lúc nấy nghe cô gái tên Vương Linh kia nói hôm nay là sinh nhật của chị nào đó, chắc. là tới dự sinh nhật.Kệ đi!Trần Khiêm đi tới cửa hàng đồ ngọt cách Surati không xa.Anh đợi gần mười năm phút mới lấy được bánh kem, đang định trở lại.Đúng lúc này, Trần Khiêm trông thấy trong nhà hàng Tây Surati tụ tập không ít sinh viên. . truyện đam mỹBọn họ đang vây quanh cửa hàng, còn có người lôi điện thoại ra chụp ảnh.Có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó."Mẹ ơi, hình như cô gái kia đắc tội chị Liêu. Thật là, đắc tội ai chẳng được lại đi đắc tội chị Liêu?""Cũng vì hôm nay là sinh nhật chị Liêu nên mới châm chước tí, nếu không thì cô gái này xong đời rồi!"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Xin lỗi Trần Khiêm, tớ làm cậu bẽ mặt rồi. Tớ không nên tới, không nên tới chỗ này."Tô Tử Nguyệt khóc nức nở. Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật mà Tô Tử Nguyệt lại bị người ta chế giễu ngay trước mặt người bạn duy nhất là TrầnKhiêm, chắc chắn là lòng tự trọng của cô ấy không chịu nổi.Không ai hiểu rõ tâm trạng của Tô Tử Nguyệt lúc này hơn Trần Khiêm.Trước kia mình không có tiền, mỗi khi lòng tự trọng bị giẫm đạp, trái tim đều đau nhói như bị kim đâm.Lúc nãy nghe bọn họ mỉa mai, Trần Khiêm cũng muốn phản kích lại.Nhưng nếu như lần này mình phản kích lại thì sau này Tô Tử Nguyệt phải học tập và sinh hoạt chung với bọn họ như thế nào?Chủ yếu là nhất thời Trần Khiêm chưa rõ mục đích và thân phận của bọn họ.Tới khi anh xác nhận được rồi thì bọn họ đã rời đi.Trần Khiêm đâu thể đuổi theo để trả đũa bọn họ đúng không?"Không sao đâu, ngày hôm nay sẽ trôi qua rất nhanh, việc. cậu phải làm bây giờ là học tập thêm thật nhiều kiến thức ở trường!"Trần Khiêm an ủi.Anh cẩn thận suy nghĩ xem có cần bảo Bạch Tiểu Phi quan tâm giúp đỡ không.Tô Tử Nguyệt gật đầu đầy nặng nề. "Cậu chờ tớ một lát nhé, tớ đi lấy đồ rồi về ngay!" Lúc này, Trần Khiêm mỉm cười.Dứt lời anh xoay người rời đi.Anh đi lấy bánh kem.Ban nãy Trần Khiêm đã lên mạng đặt một chiếc bánh kem của cửa hàng đồ ngọt trong đại học Giang Nam cho Tô Tử Nguyệt.Trần Khiêm vừa ra ngoài thì trông thấy chừng hai mươi mấy người có cả nam lẫn nữ xúm xít nịnh nọt một cô nàng đeo kính đi vào trong cửa hàng.Nhóm người này ăn mặc rất thời thượng.Trần Khiêm cũng không để ý, lúc nấy nghe cô gái tên Vương Linh kia nói hôm nay là sinh nhật của chị nào đó, chắc. là tới dự sinh nhật.Kệ đi!Trần Khiêm đi tới cửa hàng đồ ngọt cách Surati không xa.Anh đợi gần mười năm phút mới lấy được bánh kem, đang định trở lại.Đúng lúc này, Trần Khiêm trông thấy trong nhà hàng Tây Surati tụ tập không ít sinh viên. . truyện đam mỹBọn họ đang vây quanh cửa hàng, còn có người lôi điện thoại ra chụp ảnh.Có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó."Mẹ ơi, hình như cô gái kia đắc tội chị Liêu. Thật là, đắc tội ai chẳng được lại đi đắc tội chị Liêu?""Cũng vì hôm nay là sinh nhật chị Liêu nên mới châm chước tí, nếu không thì cô gái này xong đời rồi!"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Xin lỗi Trần Khiêm, tớ làm cậu bẽ mặt rồi. Tớ không nên tới, không nên tới chỗ này."Tô Tử Nguyệt khóc nức nở. Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật mà Tô Tử Nguyệt lại bị người ta chế giễu ngay trước mặt người bạn duy nhất là TrầnKhiêm, chắc chắn là lòng tự trọng của cô ấy không chịu nổi.Không ai hiểu rõ tâm trạng của Tô Tử Nguyệt lúc này hơn Trần Khiêm.Trước kia mình không có tiền, mỗi khi lòng tự trọng bị giẫm đạp, trái tim đều đau nhói như bị kim đâm.Lúc nãy nghe bọn họ mỉa mai, Trần Khiêm cũng muốn phản kích lại.Nhưng nếu như lần này mình phản kích lại thì sau này Tô Tử Nguyệt phải học tập và sinh hoạt chung với bọn họ như thế nào?Chủ yếu là nhất thời Trần Khiêm chưa rõ mục đích và thân phận của bọn họ.Tới khi anh xác nhận được rồi thì bọn họ đã rời đi.Trần Khiêm đâu thể đuổi theo để trả đũa bọn họ đúng không?"Không sao đâu, ngày hôm nay sẽ trôi qua rất nhanh, việc. cậu phải làm bây giờ là học tập thêm thật nhiều kiến thức ở trường!"Trần Khiêm an ủi.Anh cẩn thận suy nghĩ xem có cần bảo Bạch Tiểu Phi quan tâm giúp đỡ không.Tô Tử Nguyệt gật đầu đầy nặng nề. "Cậu chờ tớ một lát nhé, tớ đi lấy đồ rồi về ngay!" Lúc này, Trần Khiêm mỉm cười.Dứt lời anh xoay người rời đi.Anh đi lấy bánh kem.Ban nãy Trần Khiêm đã lên mạng đặt một chiếc bánh kem của cửa hàng đồ ngọt trong đại học Giang Nam cho Tô Tử Nguyệt.Trần Khiêm vừa ra ngoài thì trông thấy chừng hai mươi mấy người có cả nam lẫn nữ xúm xít nịnh nọt một cô nàng đeo kính đi vào trong cửa hàng.Nhóm người này ăn mặc rất thời thượng.Trần Khiêm cũng không để ý, lúc nấy nghe cô gái tên Vương Linh kia nói hôm nay là sinh nhật của chị nào đó, chắc. là tới dự sinh nhật.Kệ đi!Trần Khiêm đi tới cửa hàng đồ ngọt cách Surati không xa.Anh đợi gần mười năm phút mới lấy được bánh kem, đang định trở lại.Đúng lúc này, Trần Khiêm trông thấy trong nhà hàng Tây Surati tụ tập không ít sinh viên. . truyện đam mỹBọn họ đang vây quanh cửa hàng, còn có người lôi điện thoại ra chụp ảnh.Có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó."Mẹ ơi, hình như cô gái kia đắc tội chị Liêu. Thật là, đắc tội ai chẳng được lại đi đắc tội chị Liêu?""Cũng vì hôm nay là sinh nhật chị Liêu nên mới châm chước tí, nếu không thì cô gái này xong đời rồi!"