Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 431: Nhưng Tô Tử Nguyệt thì sao?

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bình thường cô ta rất cao ngạo, ai dám chọc giận?Vốn dĩ tối qua Liêu Hồng muốn thể hiện trước mặt cấp. dưới của chú nuôi mình, cho nên mới đi xếp hàng, bảo mấy tên cấp dưới của chú nuôi Từ Đại Nguyên sắp xếp bác sĩ và phòng bệnh thật tốt.Kết quả là đụng phải thằng ngu có mắt không tròng, không cho mình chen ngang.Đệch! Bạn nói xem loại người này có đáng chết không?Liêu Hồng có thân phận gì, nếu không phải muốn thể hiện thì cô ta cần phải đi xếp hàng sao?Ha ha!Tóm lại là chuyện này khiến Liêu Hồng vô cùng bực bội, nhưng lúc ấy không sao phát cáu được. Sau khi thăm Từ Đại Nguyên xong, Liêu Hồng gọi rất nhiều người tới nhưng lại không tìm thấy Trần Khiêm.Thế nên mới nói bây giờ thật trùng hợp."Người đâu, bắt cả anh ta lại cho tôi. Ha ha, tôi cảm thấy đây là món quà tuyệt nhất là ông trời tặng tôi. Tôi muốn xả giận cho thật đãi"Liêu Hồng hào hứng thốt lên.Tức thì không ít nam sinh đè Trần Khiêm xuống.Trần Khiêm cũng không ngờ cô gái này lại là sinh viên đại học Giang Nam."Liêu Hồng, là tôi gây chuyện với cô, không liên quan tới cậu ấy. Cô thả cậu ấy ral"Trần Khiêm bị người ta ghì chặt, thầm nghĩ có lẽ lần này mình không thoát được rồi.Nhưng Tô Tử Nguyệt thì sao?Thật sự là chuyện này không liên quan đến cô ấy."Ha ha, tình cảm ghê! Nhưng mày càng bảo tao thả cô ta, tao càng không thả. Tao muốn cho chúng mày biết hậu quả khi đắc tội Liêu Hồng tao đây. Cô kia! Cô tát bọn chúng hai phát cho tôi. Những người kia phát livetream đi, tôi muốn cho. mọi người xem đây chính là kết cục!"Liêu Hồng chỉ vào Vương Linh rồi cười sằng sặc.Vương Linh bị điểm danh nhưng vẻ mặt rất kiêu ngạo.Cô ta học đại học không chỉ vì câu chàng rể vàng mà còn. để móc nối mạng lưới quan hệ, quen biết thêm nhiều người.Bây giờ, thoáng cái cô ta đã gần gũi với chị Liêu Hồng như vậy sao?Cô ta lập tức cười lạnh lùng, đi tới trước mặt Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt."Các người nghe thấy chưa, là chị Liêu Hồng bảo tôi đánh, muốn trách thì trách các người không có mắt, đắc tội chị Liêu Hồng của chúng tôi, hừ hừ!""Bốp bốp!"Sau khi nói xong, cô ta tát Tô Tử Nguyệt và Trần Khiêm mỗi người một bạt tai.Lúc này, rất nhiều sinh viên dùng điện thoại livestream cảnh tượng này.Đương nhiên livestream cũng phát ra ngoài."Ôi trời, Y Y cậu mau xem này, Liêu Hồng đang chỉnh người ở Surati. Ai xui xẻo đụng phải cô ta thế, ha hai!"Trong ký túc xá nữ nào đó, một cô gái xem livestream xong liền hào hứng lên tiếng."Đúng vậy, còn có người chuyên bạt tai, Liêu Hồng thích làm màu mà. Y Y, hay là bọn mình đến đó góp vui nha?”Cô gái khuyến khích."Không đi!"Lâm Y Y nói vậy, nhưng vẫn liếc nhìn nội dung livestream. Thấy tẻ nhạt chẳng có gì thú vị, cô ấy bèn dời mắt, nãm trên giường nghịch điện thoại. .||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||Khoảng mười giây sau."Ôi trời!"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bình thường cô ta rất cao ngạo, ai dám chọc giận?Vốn dĩ tối qua Liêu Hồng muốn thể hiện trước mặt cấp. dưới của chú nuôi mình, cho nên mới đi xếp hàng, bảo mấy tên cấp dưới của chú nuôi Từ Đại Nguyên sắp xếp bác sĩ và phòng bệnh thật tốt.Kết quả là đụng phải thằng ngu có mắt không tròng, không cho mình chen ngang.Đệch! Bạn nói xem loại người này có đáng chết không?Liêu Hồng có thân phận gì, nếu không phải muốn thể hiện thì cô ta cần phải đi xếp hàng sao?Ha ha!Tóm lại là chuyện này khiến Liêu Hồng vô cùng bực bội, nhưng lúc ấy không sao phát cáu được. Sau khi thăm Từ Đại Nguyên xong, Liêu Hồng gọi rất nhiều người tới nhưng lại không tìm thấy Trần Khiêm.Thế nên mới nói bây giờ thật trùng hợp."Người đâu, bắt cả anh ta lại cho tôi. Ha ha, tôi cảm thấy đây là món quà tuyệt nhất là ông trời tặng tôi. Tôi muốn xả giận cho thật đãi"Liêu Hồng hào hứng thốt lên.Tức thì không ít nam sinh đè Trần Khiêm xuống.Trần Khiêm cũng không ngờ cô gái này lại là sinh viên đại học Giang Nam."Liêu Hồng, là tôi gây chuyện với cô, không liên quan tới cậu ấy. Cô thả cậu ấy ral"Trần Khiêm bị người ta ghì chặt, thầm nghĩ có lẽ lần này mình không thoát được rồi.Nhưng Tô Tử Nguyệt thì sao?Thật sự là chuyện này không liên quan đến cô ấy."Ha ha, tình cảm ghê! Nhưng mày càng bảo tao thả cô ta, tao càng không thả. Tao muốn cho chúng mày biết hậu quả khi đắc tội Liêu Hồng tao đây. Cô kia! Cô tát bọn chúng hai phát cho tôi. Những người kia phát livetream đi, tôi muốn cho. mọi người xem đây chính là kết cục!"Liêu Hồng chỉ vào Vương Linh rồi cười sằng sặc.Vương Linh bị điểm danh nhưng vẻ mặt rất kiêu ngạo.Cô ta học đại học không chỉ vì câu chàng rể vàng mà còn. để móc nối mạng lưới quan hệ, quen biết thêm nhiều người.Bây giờ, thoáng cái cô ta đã gần gũi với chị Liêu Hồng như vậy sao?Cô ta lập tức cười lạnh lùng, đi tới trước mặt Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt."Các người nghe thấy chưa, là chị Liêu Hồng bảo tôi đánh, muốn trách thì trách các người không có mắt, đắc tội chị Liêu Hồng của chúng tôi, hừ hừ!""Bốp bốp!"Sau khi nói xong, cô ta tát Tô Tử Nguyệt và Trần Khiêm mỗi người một bạt tai.Lúc này, rất nhiều sinh viên dùng điện thoại livestream cảnh tượng này.Đương nhiên livestream cũng phát ra ngoài."Ôi trời, Y Y cậu mau xem này, Liêu Hồng đang chỉnh người ở Surati. Ai xui xẻo đụng phải cô ta thế, ha hai!"Trong ký túc xá nữ nào đó, một cô gái xem livestream xong liền hào hứng lên tiếng."Đúng vậy, còn có người chuyên bạt tai, Liêu Hồng thích làm màu mà. Y Y, hay là bọn mình đến đó góp vui nha?”Cô gái khuyến khích."Không đi!"Lâm Y Y nói vậy, nhưng vẫn liếc nhìn nội dung livestream. Thấy tẻ nhạt chẳng có gì thú vị, cô ấy bèn dời mắt, nãm trên giường nghịch điện thoại. .||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||Khoảng mười giây sau."Ôi trời!"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bình thường cô ta rất cao ngạo, ai dám chọc giận?Vốn dĩ tối qua Liêu Hồng muốn thể hiện trước mặt cấp. dưới của chú nuôi mình, cho nên mới đi xếp hàng, bảo mấy tên cấp dưới của chú nuôi Từ Đại Nguyên sắp xếp bác sĩ và phòng bệnh thật tốt.Kết quả là đụng phải thằng ngu có mắt không tròng, không cho mình chen ngang.Đệch! Bạn nói xem loại người này có đáng chết không?Liêu Hồng có thân phận gì, nếu không phải muốn thể hiện thì cô ta cần phải đi xếp hàng sao?Ha ha!Tóm lại là chuyện này khiến Liêu Hồng vô cùng bực bội, nhưng lúc ấy không sao phát cáu được. Sau khi thăm Từ Đại Nguyên xong, Liêu Hồng gọi rất nhiều người tới nhưng lại không tìm thấy Trần Khiêm.Thế nên mới nói bây giờ thật trùng hợp."Người đâu, bắt cả anh ta lại cho tôi. Ha ha, tôi cảm thấy đây là món quà tuyệt nhất là ông trời tặng tôi. Tôi muốn xả giận cho thật đãi"Liêu Hồng hào hứng thốt lên.Tức thì không ít nam sinh đè Trần Khiêm xuống.Trần Khiêm cũng không ngờ cô gái này lại là sinh viên đại học Giang Nam."Liêu Hồng, là tôi gây chuyện với cô, không liên quan tới cậu ấy. Cô thả cậu ấy ral"Trần Khiêm bị người ta ghì chặt, thầm nghĩ có lẽ lần này mình không thoát được rồi.Nhưng Tô Tử Nguyệt thì sao?Thật sự là chuyện này không liên quan đến cô ấy."Ha ha, tình cảm ghê! Nhưng mày càng bảo tao thả cô ta, tao càng không thả. Tao muốn cho chúng mày biết hậu quả khi đắc tội Liêu Hồng tao đây. Cô kia! Cô tát bọn chúng hai phát cho tôi. Những người kia phát livetream đi, tôi muốn cho. mọi người xem đây chính là kết cục!"Liêu Hồng chỉ vào Vương Linh rồi cười sằng sặc.Vương Linh bị điểm danh nhưng vẻ mặt rất kiêu ngạo.Cô ta học đại học không chỉ vì câu chàng rể vàng mà còn. để móc nối mạng lưới quan hệ, quen biết thêm nhiều người.Bây giờ, thoáng cái cô ta đã gần gũi với chị Liêu Hồng như vậy sao?Cô ta lập tức cười lạnh lùng, đi tới trước mặt Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt."Các người nghe thấy chưa, là chị Liêu Hồng bảo tôi đánh, muốn trách thì trách các người không có mắt, đắc tội chị Liêu Hồng của chúng tôi, hừ hừ!""Bốp bốp!"Sau khi nói xong, cô ta tát Tô Tử Nguyệt và Trần Khiêm mỗi người một bạt tai.Lúc này, rất nhiều sinh viên dùng điện thoại livestream cảnh tượng này.Đương nhiên livestream cũng phát ra ngoài."Ôi trời, Y Y cậu mau xem này, Liêu Hồng đang chỉnh người ở Surati. Ai xui xẻo đụng phải cô ta thế, ha hai!"Trong ký túc xá nữ nào đó, một cô gái xem livestream xong liền hào hứng lên tiếng."Đúng vậy, còn có người chuyên bạt tai, Liêu Hồng thích làm màu mà. Y Y, hay là bọn mình đến đó góp vui nha?”Cô gái khuyến khích."Không đi!"Lâm Y Y nói vậy, nhưng vẫn liếc nhìn nội dung livestream. Thấy tẻ nhạt chẳng có gì thú vị, cô ấy bèn dời mắt, nãm trên giường nghịch điện thoại. .||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||Khoảng mười giây sau."Ôi trời!"

Chương 431: Nhưng Tô Tử Nguyệt thì sao?