Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 447

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Người trong điện thoại lạnh lùng nói.Chu Giang nuốt nước bọt.Đột nhiên lúc này, tiếng bước chân vang lên ở hành lang. Sau đó thì thấy có một đám người vây lại.Tất cả đều là vệ sĩ mặc đồ đen.Đứng đầu là một thanh niên tóc trắng, vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt có một vết sẹo dài.Nhìn hơi dọa người. “Cậu... Cậu là ai?” Chu Giang kinh ngạc hỏi.Chàng trai tóc trằng này, ánh mắt hung ác, nhìn không hề đơn giản đâu!Nhóm Mạnh Thái Như nhìn người thanh niên tóc trắng này như được đại xá.Đặt toàn bộ hi vọng lên anh ta.“Lên!”Người thanh niên tóc trắng này chỉ nói một chữ, các vệ sĩ dưới trướng cùng nhau ra tay, động tác cực kỳ nhanh, nhìn như đã qua đào tạo chuyên nghiệp.Đè Chu Giang và những người khác xuống đất.“Làm gì đấy? Các người muốn làm gì? Tôi là người của tập đoàn Hải Sơn, làm việc thì phải nghĩ đến hậu quả chứ!”Bịch!Người thanh niên tóc trắng giơ chân đá một cái vào mặt.Mặc dù bị hai người ấn xuống đất.Nhưng Chu Giang vẫn bay lên sau đó xoay một vòng rồi năm lại xuống đất.Cằm bị gãy, răng thì rơi đây đất. Năm trên đất co giật, phun ra một ngụm máu.Mấy tên đàn em thì trong phút chốc đã bị đánh cho mê man.“A! Anh trai, anh đến cứu bọn tôi sao?”Đỗ Vũ hưng phấn hét lên.Sắc mặt người thanh niên tóc trắng vãn lạnh lùng như cũ, nói với bốn người: “Trong bốn người ai là cô Mã Hân Nhiên?”“Là tôi!"Mã Hân Nhiên nói.“Theo lệnh của bên trên, chúng tôi đến đây để cứu chị, bây giờ chị đi với tôi đi!”Nói xong, người thanh niên tóc trắng tự mình gỡ trói cho Mã Hân NhiênSau đó muốn đưa Mã Hân Nhiên rời khỏi đây.“Này này này, bọn tôi thì sao? Còn bọn tôi nữa mà?” Nhóm Hàn Tư Dư và Mạnh Thái Như ngơ ngác.“Xin lỗi, bên trên chỉ nói là cứu cô Mã Hân Nhiên, không nói cứu người khác!”“Mẹ kiếp, Hân Nhiên, mau nói đi, cứu bọn tớ nữa chứt”Hàn Tư Dư vội nói, cô ta không muốn ở cái nơi quái quỷ. này thêm giây nào nữa.Mà cảnh này của bọn họ, Trần Khiêm ngồi trong một chiếc Maybach, thấy rất rõ ràng qua chiếc laptop.Đây là anh cố ý sắp xếp, vì không muốn để Hàn Tư Dư. với Mạnh Thái Như lấy mình để tỏ vẻ ta đây nữa.Thấy bọn họ lo lắng như vậy.Lúc này Trân Khiêm mới cầm điện thoại lên...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Người trong điện thoại lạnh lùng nói.Chu Giang nuốt nước bọt.Đột nhiên lúc này, tiếng bước chân vang lên ở hành lang. Sau đó thì thấy có một đám người vây lại.Tất cả đều là vệ sĩ mặc đồ đen.Đứng đầu là một thanh niên tóc trắng, vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt có một vết sẹo dài.Nhìn hơi dọa người. “Cậu... Cậu là ai?” Chu Giang kinh ngạc hỏi.Chàng trai tóc trằng này, ánh mắt hung ác, nhìn không hề đơn giản đâu!Nhóm Mạnh Thái Như nhìn người thanh niên tóc trắng này như được đại xá.Đặt toàn bộ hi vọng lên anh ta.“Lên!”Người thanh niên tóc trắng này chỉ nói một chữ, các vệ sĩ dưới trướng cùng nhau ra tay, động tác cực kỳ nhanh, nhìn như đã qua đào tạo chuyên nghiệp.Đè Chu Giang và những người khác xuống đất.“Làm gì đấy? Các người muốn làm gì? Tôi là người của tập đoàn Hải Sơn, làm việc thì phải nghĩ đến hậu quả chứ!”Bịch!Người thanh niên tóc trắng giơ chân đá một cái vào mặt.Mặc dù bị hai người ấn xuống đất.Nhưng Chu Giang vẫn bay lên sau đó xoay một vòng rồi năm lại xuống đất.Cằm bị gãy, răng thì rơi đây đất. Năm trên đất co giật, phun ra một ngụm máu.Mấy tên đàn em thì trong phút chốc đã bị đánh cho mê man.“A! Anh trai, anh đến cứu bọn tôi sao?”Đỗ Vũ hưng phấn hét lên.Sắc mặt người thanh niên tóc trắng vãn lạnh lùng như cũ, nói với bốn người: “Trong bốn người ai là cô Mã Hân Nhiên?”“Là tôi!"Mã Hân Nhiên nói.“Theo lệnh của bên trên, chúng tôi đến đây để cứu chị, bây giờ chị đi với tôi đi!”Nói xong, người thanh niên tóc trắng tự mình gỡ trói cho Mã Hân NhiênSau đó muốn đưa Mã Hân Nhiên rời khỏi đây.“Này này này, bọn tôi thì sao? Còn bọn tôi nữa mà?” Nhóm Hàn Tư Dư và Mạnh Thái Như ngơ ngác.“Xin lỗi, bên trên chỉ nói là cứu cô Mã Hân Nhiên, không nói cứu người khác!”“Mẹ kiếp, Hân Nhiên, mau nói đi, cứu bọn tớ nữa chứt”Hàn Tư Dư vội nói, cô ta không muốn ở cái nơi quái quỷ. này thêm giây nào nữa.Mà cảnh này của bọn họ, Trần Khiêm ngồi trong một chiếc Maybach, thấy rất rõ ràng qua chiếc laptop.Đây là anh cố ý sắp xếp, vì không muốn để Hàn Tư Dư. với Mạnh Thái Như lấy mình để tỏ vẻ ta đây nữa.Thấy bọn họ lo lắng như vậy.Lúc này Trân Khiêm mới cầm điện thoại lên...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Người trong điện thoại lạnh lùng nói.Chu Giang nuốt nước bọt.Đột nhiên lúc này, tiếng bước chân vang lên ở hành lang. Sau đó thì thấy có một đám người vây lại.Tất cả đều là vệ sĩ mặc đồ đen.Đứng đầu là một thanh niên tóc trắng, vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt có một vết sẹo dài.Nhìn hơi dọa người. “Cậu... Cậu là ai?” Chu Giang kinh ngạc hỏi.Chàng trai tóc trằng này, ánh mắt hung ác, nhìn không hề đơn giản đâu!Nhóm Mạnh Thái Như nhìn người thanh niên tóc trắng này như được đại xá.Đặt toàn bộ hi vọng lên anh ta.“Lên!”Người thanh niên tóc trắng này chỉ nói một chữ, các vệ sĩ dưới trướng cùng nhau ra tay, động tác cực kỳ nhanh, nhìn như đã qua đào tạo chuyên nghiệp.Đè Chu Giang và những người khác xuống đất.“Làm gì đấy? Các người muốn làm gì? Tôi là người của tập đoàn Hải Sơn, làm việc thì phải nghĩ đến hậu quả chứ!”Bịch!Người thanh niên tóc trắng giơ chân đá một cái vào mặt.Mặc dù bị hai người ấn xuống đất.Nhưng Chu Giang vẫn bay lên sau đó xoay một vòng rồi năm lại xuống đất.Cằm bị gãy, răng thì rơi đây đất. Năm trên đất co giật, phun ra một ngụm máu.Mấy tên đàn em thì trong phút chốc đã bị đánh cho mê man.“A! Anh trai, anh đến cứu bọn tôi sao?”Đỗ Vũ hưng phấn hét lên.Sắc mặt người thanh niên tóc trắng vãn lạnh lùng như cũ, nói với bốn người: “Trong bốn người ai là cô Mã Hân Nhiên?”“Là tôi!"Mã Hân Nhiên nói.“Theo lệnh của bên trên, chúng tôi đến đây để cứu chị, bây giờ chị đi với tôi đi!”Nói xong, người thanh niên tóc trắng tự mình gỡ trói cho Mã Hân NhiênSau đó muốn đưa Mã Hân Nhiên rời khỏi đây.“Này này này, bọn tôi thì sao? Còn bọn tôi nữa mà?” Nhóm Hàn Tư Dư và Mạnh Thái Như ngơ ngác.“Xin lỗi, bên trên chỉ nói là cứu cô Mã Hân Nhiên, không nói cứu người khác!”“Mẹ kiếp, Hân Nhiên, mau nói đi, cứu bọn tớ nữa chứt”Hàn Tư Dư vội nói, cô ta không muốn ở cái nơi quái quỷ. này thêm giây nào nữa.Mà cảnh này của bọn họ, Trần Khiêm ngồi trong một chiếc Maybach, thấy rất rõ ràng qua chiếc laptop.Đây là anh cố ý sắp xếp, vì không muốn để Hàn Tư Dư. với Mạnh Thái Như lấy mình để tỏ vẻ ta đây nữa.Thấy bọn họ lo lắng như vậy.Lúc này Trân Khiêm mới cầm điện thoại lên...

Chương 447