Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 476

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc trước, Đinh Hạo xem Mã Phi là đối thủ nặng ký nhất. Thậm chí lúc nhóm Lý Thi Hàm kể chuyện năm cấp ba, suýt nữa cô ta và Trần Khiêm đã thành đôi, Đinh Hạo cũng không xem Trần Khiêm là đối thủ cạnh tranh.Nhưng tiếc rằng anh ta phát hiện, thằng nhóc nghèo kiết xác này mới là mối đe dọa lớn nhất của mình!Cứ nhìn cách mà Trần Lâm và Lý Thi Hàm nói về Trần Khiêm là biết.||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||Sau khi bàn luận xong, Trần Lâm gọi điện thoại cho Trần Khiêm.Lại nói về Trần Khiêm, anh lấy điện thoại ra thấy Trần Lâm gọi đến.Bởi vì bữa tiệc đồng hương lần trước nên Trần Lâm có thông tin liên lạc của Trần Khiêm.“Alo, Trần Khiêm, cậu đi đâu vậy? Là thế này, chuyện ban nãy làm tớ ngại quá. Bây giờ tớ bình tĩnh nghĩ lại mới cảm thấy tớ đã sai khi xử sự như vậy!”“Còn tớ nữa, ban nấy tớ kích động quá!”Lý Thi Hàm vội vã nói với điện thoại.*Ừ ừ, cho nên, tớ và Thi Hàm đều hơi hối hận, muốn mời cậu ăn bữa cơm, xin lỗi cậu đàng hoàng, rồi tâm sự chuyện xưal”Trần Lâm nói.Trần Khiêm cười gượng, nếu hôm nay không cầm hai chiếc vòng này đi, có lẽ sẽ không có chuyện xin lỗi này đúng không, và cũng sẽ không hề nhắc đến chuyện vừa rồi.Nói trắng ra, chỉ vì một chữ tiền thôi.Anh có tiền, người ta sẽ muốn tâm sự với anh.Anh không có tiền, người ta nhớ được tên anh đã là vinh dự lảm rồi!Hơn nữa nếu anh có tiền, nói không chừng còn có thể tiếp tục chuyện tình với Lý Thi Hàm.Ha ha!“Thôi bỏ đi, dù sao cũng đâu phải chuyện gì lớn lao!”Trần Khiêm không muốn đi.“Không được Trần Khiêm, cậu phải đến đây, cậu khinh thường chúng tớ đúng không? Khinh thường đám bạn cấp ba như chúng tớ đúng không? Cũng đúng thôi, cậu đậu Đại học Kim Lăng mà, còn chúng tớ chỉ thi vào trường sư phạm bình thường thôi, tất nhiên sẽ không xứng với cậu! Tớ hiểu rồi!”Trân Lâm lải nhải lâm bầm.“Tôi không có ý đó, được thôi, thế thì ăn một bữa cơm vậyTrần Khiêm cũng không còn gì để nói.Nhưng mà họ đã muốn ăn thì ăn thôi, mình cũng không mất miếng thịt nào, còn tránh được việc sau này sẽ thành đề tài bàn luận của họ.Xem thử họ sẽ nói thế nào! Vì thế Trần Khiêm quay lại.Mọi người không ăn ở phố thương mại mà đến một nhà hàng bình thường bên cạnh phố thương mại.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc trước, Đinh Hạo xem Mã Phi là đối thủ nặng ký nhất. Thậm chí lúc nhóm Lý Thi Hàm kể chuyện năm cấp ba, suýt nữa cô ta và Trần Khiêm đã thành đôi, Đinh Hạo cũng không xem Trần Khiêm là đối thủ cạnh tranh.Nhưng tiếc rằng anh ta phát hiện, thằng nhóc nghèo kiết xác này mới là mối đe dọa lớn nhất của mình!Cứ nhìn cách mà Trần Lâm và Lý Thi Hàm nói về Trần Khiêm là biết.||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||Sau khi bàn luận xong, Trần Lâm gọi điện thoại cho Trần Khiêm.Lại nói về Trần Khiêm, anh lấy điện thoại ra thấy Trần Lâm gọi đến.Bởi vì bữa tiệc đồng hương lần trước nên Trần Lâm có thông tin liên lạc của Trần Khiêm.“Alo, Trần Khiêm, cậu đi đâu vậy? Là thế này, chuyện ban nãy làm tớ ngại quá. Bây giờ tớ bình tĩnh nghĩ lại mới cảm thấy tớ đã sai khi xử sự như vậy!”“Còn tớ nữa, ban nấy tớ kích động quá!”Lý Thi Hàm vội vã nói với điện thoại.*Ừ ừ, cho nên, tớ và Thi Hàm đều hơi hối hận, muốn mời cậu ăn bữa cơm, xin lỗi cậu đàng hoàng, rồi tâm sự chuyện xưal”Trần Lâm nói.Trần Khiêm cười gượng, nếu hôm nay không cầm hai chiếc vòng này đi, có lẽ sẽ không có chuyện xin lỗi này đúng không, và cũng sẽ không hề nhắc đến chuyện vừa rồi.Nói trắng ra, chỉ vì một chữ tiền thôi.Anh có tiền, người ta sẽ muốn tâm sự với anh.Anh không có tiền, người ta nhớ được tên anh đã là vinh dự lảm rồi!Hơn nữa nếu anh có tiền, nói không chừng còn có thể tiếp tục chuyện tình với Lý Thi Hàm.Ha ha!“Thôi bỏ đi, dù sao cũng đâu phải chuyện gì lớn lao!”Trần Khiêm không muốn đi.“Không được Trần Khiêm, cậu phải đến đây, cậu khinh thường chúng tớ đúng không? Khinh thường đám bạn cấp ba như chúng tớ đúng không? Cũng đúng thôi, cậu đậu Đại học Kim Lăng mà, còn chúng tớ chỉ thi vào trường sư phạm bình thường thôi, tất nhiên sẽ không xứng với cậu! Tớ hiểu rồi!”Trân Lâm lải nhải lâm bầm.“Tôi không có ý đó, được thôi, thế thì ăn một bữa cơm vậyTrần Khiêm cũng không còn gì để nói.Nhưng mà họ đã muốn ăn thì ăn thôi, mình cũng không mất miếng thịt nào, còn tránh được việc sau này sẽ thành đề tài bàn luận của họ.Xem thử họ sẽ nói thế nào! Vì thế Trần Khiêm quay lại.Mọi người không ăn ở phố thương mại mà đến một nhà hàng bình thường bên cạnh phố thương mại.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc trước, Đinh Hạo xem Mã Phi là đối thủ nặng ký nhất. Thậm chí lúc nhóm Lý Thi Hàm kể chuyện năm cấp ba, suýt nữa cô ta và Trần Khiêm đã thành đôi, Đinh Hạo cũng không xem Trần Khiêm là đối thủ cạnh tranh.Nhưng tiếc rằng anh ta phát hiện, thằng nhóc nghèo kiết xác này mới là mối đe dọa lớn nhất của mình!Cứ nhìn cách mà Trần Lâm và Lý Thi Hàm nói về Trần Khiêm là biết.||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||Sau khi bàn luận xong, Trần Lâm gọi điện thoại cho Trần Khiêm.Lại nói về Trần Khiêm, anh lấy điện thoại ra thấy Trần Lâm gọi đến.Bởi vì bữa tiệc đồng hương lần trước nên Trần Lâm có thông tin liên lạc của Trần Khiêm.“Alo, Trần Khiêm, cậu đi đâu vậy? Là thế này, chuyện ban nãy làm tớ ngại quá. Bây giờ tớ bình tĩnh nghĩ lại mới cảm thấy tớ đã sai khi xử sự như vậy!”“Còn tớ nữa, ban nấy tớ kích động quá!”Lý Thi Hàm vội vã nói với điện thoại.*Ừ ừ, cho nên, tớ và Thi Hàm đều hơi hối hận, muốn mời cậu ăn bữa cơm, xin lỗi cậu đàng hoàng, rồi tâm sự chuyện xưal”Trần Lâm nói.Trần Khiêm cười gượng, nếu hôm nay không cầm hai chiếc vòng này đi, có lẽ sẽ không có chuyện xin lỗi này đúng không, và cũng sẽ không hề nhắc đến chuyện vừa rồi.Nói trắng ra, chỉ vì một chữ tiền thôi.Anh có tiền, người ta sẽ muốn tâm sự với anh.Anh không có tiền, người ta nhớ được tên anh đã là vinh dự lảm rồi!Hơn nữa nếu anh có tiền, nói không chừng còn có thể tiếp tục chuyện tình với Lý Thi Hàm.Ha ha!“Thôi bỏ đi, dù sao cũng đâu phải chuyện gì lớn lao!”Trần Khiêm không muốn đi.“Không được Trần Khiêm, cậu phải đến đây, cậu khinh thường chúng tớ đúng không? Khinh thường đám bạn cấp ba như chúng tớ đúng không? Cũng đúng thôi, cậu đậu Đại học Kim Lăng mà, còn chúng tớ chỉ thi vào trường sư phạm bình thường thôi, tất nhiên sẽ không xứng với cậu! Tớ hiểu rồi!”Trân Lâm lải nhải lâm bầm.“Tôi không có ý đó, được thôi, thế thì ăn một bữa cơm vậyTrần Khiêm cũng không còn gì để nói.Nhưng mà họ đã muốn ăn thì ăn thôi, mình cũng không mất miếng thịt nào, còn tránh được việc sau này sẽ thành đề tài bàn luận của họ.Xem thử họ sẽ nói thế nào! Vì thế Trần Khiêm quay lại.Mọi người không ăn ở phố thương mại mà đến một nhà hàng bình thường bên cạnh phố thương mại.

Chương 476