Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 496
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Là bạn cùng phòng của Tần Nhã, và cả Lý Việt. Mang đến rất nhiều đồ.Triệu Đồng Đồng về phòng lấy ví tiền, sau đó cùng bạn gọi xe đến đây.“Là bạn học của Tiểu Nhã à, thật là cảm ơn bọn con quá!”'Tân` Hướng Nam gượng cười.“Cảm ơn các cậu đã đến thăm mẹ tớ!”Tân Nhã cũng hơi cảm động.“Tiểu Nhã, đừng có nói mấy lời cảm ơn nữa, trước mắt bệnh của dì vẫn chưa được chẩn đoán sao?” Triệu Đồng Đồng lo lầng hỏi.“Chưa nữa, sáng nay viện trưởng đã gọi đến một số chuyên gia ở khắp nơi trên cả nước tiến hành hội chẩn lần đầu rồi, nhưng vẫn không được!”Tân Nhã lắc đầu khóc nức nở.“Không thì thế này đi, bây giờ ba tớ đang ở nước ngoài, nhưng ba tớ cũng quen biết rất nhiều bác sĩ nổi tiếng trong nước, để ba tới mời một số bác sĩ đến khám lại xem thế nào nhé?”Lúc này Lý Việt cũng nói một câu.Cả Tần Hướng Nam và Tần Nhã đều nhướng mày.Tân Hướng Nam cảm kích nói: “Lý Việt này, nếu được vậy thì thật sự là cảm ơn cháu nhiều lắm!”“Không sao đâu chú, cháu với Tiểu Nhã là bạn thân mài!” Lý Việt cũng cười. Ngay sau đó vội gọi cho ba ở nước ngoài.Thật ra lúc nghe thấy viện trưởng gọi một số chuyên gia của cả nước đến, trong lòng Lý Việt thấy bối rối rồi.Các mối quan hệ xã giao của ba mình cũng chẳng nhiều hơn Tân Hướng Nam là bao.Có thể gọi bác sĩ nào đến được chứ.Nhưng dù sao thì giống như vừa rồi, mình chủ động giúp. thì cũng đâu mất mát gì.Ba của Lý Việt nghe vậy cũng đồng ý.Đứa con trai này được cưng chiều từ nhỏ đến lớn mà.Sau đó bắt đầu liên lạc với một số người bạn trong lĩnh vực y học ở nước ngoài và một số bác sĩ Trung y quen biết ở trong nước.Lý Việt vui vẻ quay lại phòng bệnh.Chú Tân, ba cháu đã sắp xếp xong rồi, có lẽ là ngày mai họ sẽ đến đây thôi!”Lý Việt nói.“Tốt quá tốt quá, Lý Việt, lần này cho dù phải tiêu bao nhiều tiền, đều tính cho nhà họ Tân hết, nhà họ Tân nợ cháu một món nợ ân tình, Tiểu Nhã, còn không mau đến cảm ơn Lý Việt!”Tân Hướng Nam vội nói.“Cảm ơn cậu, Lý Việt!”Tần Nhã nhẹ nhàng nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Là bạn cùng phòng của Tần Nhã, và cả Lý Việt. Mang đến rất nhiều đồ.Triệu Đồng Đồng về phòng lấy ví tiền, sau đó cùng bạn gọi xe đến đây.“Là bạn học của Tiểu Nhã à, thật là cảm ơn bọn con quá!”'Tân` Hướng Nam gượng cười.“Cảm ơn các cậu đã đến thăm mẹ tớ!”Tân Nhã cũng hơi cảm động.“Tiểu Nhã, đừng có nói mấy lời cảm ơn nữa, trước mắt bệnh của dì vẫn chưa được chẩn đoán sao?” Triệu Đồng Đồng lo lầng hỏi.“Chưa nữa, sáng nay viện trưởng đã gọi đến một số chuyên gia ở khắp nơi trên cả nước tiến hành hội chẩn lần đầu rồi, nhưng vẫn không được!”Tân Nhã lắc đầu khóc nức nở.“Không thì thế này đi, bây giờ ba tớ đang ở nước ngoài, nhưng ba tớ cũng quen biết rất nhiều bác sĩ nổi tiếng trong nước, để ba tới mời một số bác sĩ đến khám lại xem thế nào nhé?”Lúc này Lý Việt cũng nói một câu.Cả Tần Hướng Nam và Tần Nhã đều nhướng mày.Tân Hướng Nam cảm kích nói: “Lý Việt này, nếu được vậy thì thật sự là cảm ơn cháu nhiều lắm!”“Không sao đâu chú, cháu với Tiểu Nhã là bạn thân mài!” Lý Việt cũng cười. Ngay sau đó vội gọi cho ba ở nước ngoài.Thật ra lúc nghe thấy viện trưởng gọi một số chuyên gia của cả nước đến, trong lòng Lý Việt thấy bối rối rồi.Các mối quan hệ xã giao của ba mình cũng chẳng nhiều hơn Tân Hướng Nam là bao.Có thể gọi bác sĩ nào đến được chứ.Nhưng dù sao thì giống như vừa rồi, mình chủ động giúp. thì cũng đâu mất mát gì.Ba của Lý Việt nghe vậy cũng đồng ý.Đứa con trai này được cưng chiều từ nhỏ đến lớn mà.Sau đó bắt đầu liên lạc với một số người bạn trong lĩnh vực y học ở nước ngoài và một số bác sĩ Trung y quen biết ở trong nước.Lý Việt vui vẻ quay lại phòng bệnh.Chú Tân, ba cháu đã sắp xếp xong rồi, có lẽ là ngày mai họ sẽ đến đây thôi!”Lý Việt nói.“Tốt quá tốt quá, Lý Việt, lần này cho dù phải tiêu bao nhiều tiền, đều tính cho nhà họ Tân hết, nhà họ Tân nợ cháu một món nợ ân tình, Tiểu Nhã, còn không mau đến cảm ơn Lý Việt!”Tân Hướng Nam vội nói.“Cảm ơn cậu, Lý Việt!”Tần Nhã nhẹ nhàng nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Là bạn cùng phòng của Tần Nhã, và cả Lý Việt. Mang đến rất nhiều đồ.Triệu Đồng Đồng về phòng lấy ví tiền, sau đó cùng bạn gọi xe đến đây.“Là bạn học của Tiểu Nhã à, thật là cảm ơn bọn con quá!”'Tân` Hướng Nam gượng cười.“Cảm ơn các cậu đã đến thăm mẹ tớ!”Tân Nhã cũng hơi cảm động.“Tiểu Nhã, đừng có nói mấy lời cảm ơn nữa, trước mắt bệnh của dì vẫn chưa được chẩn đoán sao?” Triệu Đồng Đồng lo lầng hỏi.“Chưa nữa, sáng nay viện trưởng đã gọi đến một số chuyên gia ở khắp nơi trên cả nước tiến hành hội chẩn lần đầu rồi, nhưng vẫn không được!”Tân Nhã lắc đầu khóc nức nở.“Không thì thế này đi, bây giờ ba tớ đang ở nước ngoài, nhưng ba tớ cũng quen biết rất nhiều bác sĩ nổi tiếng trong nước, để ba tới mời một số bác sĩ đến khám lại xem thế nào nhé?”Lúc này Lý Việt cũng nói một câu.Cả Tần Hướng Nam và Tần Nhã đều nhướng mày.Tân Hướng Nam cảm kích nói: “Lý Việt này, nếu được vậy thì thật sự là cảm ơn cháu nhiều lắm!”“Không sao đâu chú, cháu với Tiểu Nhã là bạn thân mài!” Lý Việt cũng cười. Ngay sau đó vội gọi cho ba ở nước ngoài.Thật ra lúc nghe thấy viện trưởng gọi một số chuyên gia của cả nước đến, trong lòng Lý Việt thấy bối rối rồi.Các mối quan hệ xã giao của ba mình cũng chẳng nhiều hơn Tân Hướng Nam là bao.Có thể gọi bác sĩ nào đến được chứ.Nhưng dù sao thì giống như vừa rồi, mình chủ động giúp. thì cũng đâu mất mát gì.Ba của Lý Việt nghe vậy cũng đồng ý.Đứa con trai này được cưng chiều từ nhỏ đến lớn mà.Sau đó bắt đầu liên lạc với một số người bạn trong lĩnh vực y học ở nước ngoài và một số bác sĩ Trung y quen biết ở trong nước.Lý Việt vui vẻ quay lại phòng bệnh.Chú Tân, ba cháu đã sắp xếp xong rồi, có lẽ là ngày mai họ sẽ đến đây thôi!”Lý Việt nói.“Tốt quá tốt quá, Lý Việt, lần này cho dù phải tiêu bao nhiều tiền, đều tính cho nhà họ Tân hết, nhà họ Tân nợ cháu một món nợ ân tình, Tiểu Nhã, còn không mau đến cảm ơn Lý Việt!”Tân Hướng Nam vội nói.“Cảm ơn cậu, Lý Việt!”Tần Nhã nhẹ nhàng nói.