Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 549: Cậu gọi tôi có việc gì sao?
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bởi vì cho dù Lâm Đông có đi đến chỗ nào thì cũng sẽ được người ta tôn trọng.Nhưng hôm nay, ở nhà hàng Tây, quả thực là đã thay đổi thế giới quan của Khương Nhiên Nhiên.Có thể đưa mình đi ăn là tốt rồi?Ha ha, không có tiền, thì đến cả một bữa ăn ngon cũng không ăn được.Những món ngon mà Trần Khiêm gọi, Khương Nhiên Nhiên cũng rất muốn ăn, nhưng Lâm Đông lạikhông có tiền.Làm vỡ một bình hoa mà còn đền không nổi.Mượn tiền của người ta, mà vẫn nghĩ người ta xấu xa thế nào.Đây là chàng trai mà mình thích sao? Khương Nhiên Nhiên lắc đầu.“Nhiên Nhiên mau đi thôi, tớ lái xe đưa cậu về trước!”Lúc này Lâm Đông nói.“Thôi khỏi đi, cậu tự về trước đi, tớ gọi xe về là được rồi!"Khương Nhiên Nhiên nói xong thì chặn một chiếc taxi bên đường lại, lên xe rời đi.Để lại Lâm Đông đang ngơ ngác. Đương nhiên anh ta biết Khương Nhiên Nhiên bị làm sao, trong lòng lại càng ghét cay ghét đăngTrần Khiêm.Chẳng bao lâu sau, sau khi Trần Khiêm với Hứa Hinh trao đổi cách thức liên lạc thì cũng ăn xong.Trần Khiêm bắt một chiếc taxi đưa Hứa Hinh về.Sau đó chạy đến karaoke bên cạnh xem thử thì mọi người cũng đã tản ra rồi, tối nay karaoke cũng tạm thời đóng cửa.Trần Khiêm không ngờ hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật sự là mệt muốn đứt hơi.Lúc này mới bắt taxi quay về khách sạn mình ở. Vừa quay về.Điện thoại lại vang lên.Liếc mắt nhìn, vẫn là số lạ gọi đến lúc ăn cơm. Đây là ai nhỉ?Trần Khiêm ngờ vực, bấm nhận cuộc gọi.“Trần Khiêm, cậu làm gì vậy? Sao không nhận điện thoại!”Vừa nối máy đã truyền đến một giọng nữa lanh lảnh.Nghe giọng nói này, Trần Khiêm hơi lờ mờ.“Tần Nhã, sao lại là cậu!”Trần Khiêm nghỉ hoặc hỏi.Nói đến thì từ hôm nghỉ lễ đến giờ đã là nửa tháng rồi.Trong nửa tháng này, phần lớn thời gian Trần Khiêm đều ở bệnh viện để chăm sóc ông cụ Ngô, mà hình như Tần Nhã cũng vì khoảng thời gian nghỉ lễ này mà phớt lờ mình.Trần Khiêm thầm nghĩ như vậy cũng vừa hay.Cơ bản hai người đã cắt đứt liên lạc rồi.Không ngờ lúc này lại đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Nhã.“Hừ, rất bất ngờ à, tôi dùng điện thoại cố định trong phòng để gọi đấy, cậu có ý gì chứ, cũng chẳng liên lạc với tôi nữa, cậu thật sự không xem tôi là bạn!"Tần Nhã oán giận nói.“Đâu có, tôi ngạc nhiên là vì cậu gọi cho tôi!” Trần Khiêm cười khổ.“Tại sao tôi không thể gọi cho cậu?”Tân Nhã tinh nghịch nói.“Bởi vì tôi không phải cậu ấm gì gì đó, chỉ là một tên nghèo kiết xác mà thôi!”“Tôi không cho phép cậu tự hạ thấp mình như vậy!”Tần Nhã tức giận nói.“Thật mà, phần lớn các cô gái đều gọi tôi như vậy!"“Đó là phần lớn, còn tôi chưa bao giờ có ý xem thường cậu, mà ngược lại, tôi cảm thấy cậu còn mạnh mẽ hơn mấy cậu ấm kia nhiều. Tôi biết cậu vì yêu bạn gái cậu cho nên mới trốn tránh tôi, thật ra nếu không có bạn gái cậu ở đó thì cậu nhất định sẽ rất tốt với tôi đúng không?”“Có lẽ vậy...” Trần Khiêm cũng không biết nói thế nào.Cô gái Tân Nhã này, nói thật thì rất xinh đẹp, có khí chất, hơn nữa còn rất tốt bụng, nếu ai được cô ấy thích thì thật sự là may mắn của người đó.Nhưng Trần Khiêm thì sao, vì có Tô Mộc Vũ rồi, mặc dù anh thích Tân Nhã, nhưng lại không phải là kiểu thích kia.“Cậu gọi tôi có việc gì sao?”Trần Khiêm hỏi.“Không có chuyện gì thì không thể gọi cho cậu sao? Được, tôi không có chuyện gì cả, cậu cúp máy billTần Nhã lạnh lùng nói.“Tút tút tút...”Trần Khiêm cúp điện thoại.Nhưng ngay lập tức lại có cuộc gọi đến, Trần Khiêm nghe máy.“Cậu có ý gì chứ! Sao cậu lại thế này! Thật sự là cậu làm tôi tức chết mà, tôi tìm cậu có chuyện, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng!”Tần Nhã cạn lời.“Chuyện gì?”“Ngày mai tôi muốn đến quê cậu tìm cậu, ở lại nhà cậu vài ngày, cậu có tiện không?”“Alo alo, Trần Khiêm, cậu nghe thấy không?”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bởi vì cho dù Lâm Đông có đi đến chỗ nào thì cũng sẽ được người ta tôn trọng.Nhưng hôm nay, ở nhà hàng Tây, quả thực là đã thay đổi thế giới quan của Khương Nhiên Nhiên.Có thể đưa mình đi ăn là tốt rồi?Ha ha, không có tiền, thì đến cả một bữa ăn ngon cũng không ăn được.Những món ngon mà Trần Khiêm gọi, Khương Nhiên Nhiên cũng rất muốn ăn, nhưng Lâm Đông lạikhông có tiền.Làm vỡ một bình hoa mà còn đền không nổi.Mượn tiền của người ta, mà vẫn nghĩ người ta xấu xa thế nào.Đây là chàng trai mà mình thích sao? Khương Nhiên Nhiên lắc đầu.“Nhiên Nhiên mau đi thôi, tớ lái xe đưa cậu về trước!”Lúc này Lâm Đông nói.“Thôi khỏi đi, cậu tự về trước đi, tớ gọi xe về là được rồi!"Khương Nhiên Nhiên nói xong thì chặn một chiếc taxi bên đường lại, lên xe rời đi.Để lại Lâm Đông đang ngơ ngác. Đương nhiên anh ta biết Khương Nhiên Nhiên bị làm sao, trong lòng lại càng ghét cay ghét đăngTrần Khiêm.Chẳng bao lâu sau, sau khi Trần Khiêm với Hứa Hinh trao đổi cách thức liên lạc thì cũng ăn xong.Trần Khiêm bắt một chiếc taxi đưa Hứa Hinh về.Sau đó chạy đến karaoke bên cạnh xem thử thì mọi người cũng đã tản ra rồi, tối nay karaoke cũng tạm thời đóng cửa.Trần Khiêm không ngờ hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật sự là mệt muốn đứt hơi.Lúc này mới bắt taxi quay về khách sạn mình ở. Vừa quay về.Điện thoại lại vang lên.Liếc mắt nhìn, vẫn là số lạ gọi đến lúc ăn cơm. Đây là ai nhỉ?Trần Khiêm ngờ vực, bấm nhận cuộc gọi.“Trần Khiêm, cậu làm gì vậy? Sao không nhận điện thoại!”Vừa nối máy đã truyền đến một giọng nữa lanh lảnh.Nghe giọng nói này, Trần Khiêm hơi lờ mờ.“Tần Nhã, sao lại là cậu!”Trần Khiêm nghỉ hoặc hỏi.Nói đến thì từ hôm nghỉ lễ đến giờ đã là nửa tháng rồi.Trong nửa tháng này, phần lớn thời gian Trần Khiêm đều ở bệnh viện để chăm sóc ông cụ Ngô, mà hình như Tần Nhã cũng vì khoảng thời gian nghỉ lễ này mà phớt lờ mình.Trần Khiêm thầm nghĩ như vậy cũng vừa hay.Cơ bản hai người đã cắt đứt liên lạc rồi.Không ngờ lúc này lại đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Nhã.“Hừ, rất bất ngờ à, tôi dùng điện thoại cố định trong phòng để gọi đấy, cậu có ý gì chứ, cũng chẳng liên lạc với tôi nữa, cậu thật sự không xem tôi là bạn!"Tần Nhã oán giận nói.“Đâu có, tôi ngạc nhiên là vì cậu gọi cho tôi!” Trần Khiêm cười khổ.“Tại sao tôi không thể gọi cho cậu?”Tân Nhã tinh nghịch nói.“Bởi vì tôi không phải cậu ấm gì gì đó, chỉ là một tên nghèo kiết xác mà thôi!”“Tôi không cho phép cậu tự hạ thấp mình như vậy!”Tần Nhã tức giận nói.“Thật mà, phần lớn các cô gái đều gọi tôi như vậy!"“Đó là phần lớn, còn tôi chưa bao giờ có ý xem thường cậu, mà ngược lại, tôi cảm thấy cậu còn mạnh mẽ hơn mấy cậu ấm kia nhiều. Tôi biết cậu vì yêu bạn gái cậu cho nên mới trốn tránh tôi, thật ra nếu không có bạn gái cậu ở đó thì cậu nhất định sẽ rất tốt với tôi đúng không?”“Có lẽ vậy...” Trần Khiêm cũng không biết nói thế nào.Cô gái Tân Nhã này, nói thật thì rất xinh đẹp, có khí chất, hơn nữa còn rất tốt bụng, nếu ai được cô ấy thích thì thật sự là may mắn của người đó.Nhưng Trần Khiêm thì sao, vì có Tô Mộc Vũ rồi, mặc dù anh thích Tân Nhã, nhưng lại không phải là kiểu thích kia.“Cậu gọi tôi có việc gì sao?”Trần Khiêm hỏi.“Không có chuyện gì thì không thể gọi cho cậu sao? Được, tôi không có chuyện gì cả, cậu cúp máy billTần Nhã lạnh lùng nói.“Tút tút tút...”Trần Khiêm cúp điện thoại.Nhưng ngay lập tức lại có cuộc gọi đến, Trần Khiêm nghe máy.“Cậu có ý gì chứ! Sao cậu lại thế này! Thật sự là cậu làm tôi tức chết mà, tôi tìm cậu có chuyện, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng!”Tần Nhã cạn lời.“Chuyện gì?”“Ngày mai tôi muốn đến quê cậu tìm cậu, ở lại nhà cậu vài ngày, cậu có tiện không?”“Alo alo, Trần Khiêm, cậu nghe thấy không?”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bởi vì cho dù Lâm Đông có đi đến chỗ nào thì cũng sẽ được người ta tôn trọng.Nhưng hôm nay, ở nhà hàng Tây, quả thực là đã thay đổi thế giới quan của Khương Nhiên Nhiên.Có thể đưa mình đi ăn là tốt rồi?Ha ha, không có tiền, thì đến cả một bữa ăn ngon cũng không ăn được.Những món ngon mà Trần Khiêm gọi, Khương Nhiên Nhiên cũng rất muốn ăn, nhưng Lâm Đông lạikhông có tiền.Làm vỡ một bình hoa mà còn đền không nổi.Mượn tiền của người ta, mà vẫn nghĩ người ta xấu xa thế nào.Đây là chàng trai mà mình thích sao? Khương Nhiên Nhiên lắc đầu.“Nhiên Nhiên mau đi thôi, tớ lái xe đưa cậu về trước!”Lúc này Lâm Đông nói.“Thôi khỏi đi, cậu tự về trước đi, tớ gọi xe về là được rồi!"Khương Nhiên Nhiên nói xong thì chặn một chiếc taxi bên đường lại, lên xe rời đi.Để lại Lâm Đông đang ngơ ngác. Đương nhiên anh ta biết Khương Nhiên Nhiên bị làm sao, trong lòng lại càng ghét cay ghét đăngTrần Khiêm.Chẳng bao lâu sau, sau khi Trần Khiêm với Hứa Hinh trao đổi cách thức liên lạc thì cũng ăn xong.Trần Khiêm bắt một chiếc taxi đưa Hứa Hinh về.Sau đó chạy đến karaoke bên cạnh xem thử thì mọi người cũng đã tản ra rồi, tối nay karaoke cũng tạm thời đóng cửa.Trần Khiêm không ngờ hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật sự là mệt muốn đứt hơi.Lúc này mới bắt taxi quay về khách sạn mình ở. Vừa quay về.Điện thoại lại vang lên.Liếc mắt nhìn, vẫn là số lạ gọi đến lúc ăn cơm. Đây là ai nhỉ?Trần Khiêm ngờ vực, bấm nhận cuộc gọi.“Trần Khiêm, cậu làm gì vậy? Sao không nhận điện thoại!”Vừa nối máy đã truyền đến một giọng nữa lanh lảnh.Nghe giọng nói này, Trần Khiêm hơi lờ mờ.“Tần Nhã, sao lại là cậu!”Trần Khiêm nghỉ hoặc hỏi.Nói đến thì từ hôm nghỉ lễ đến giờ đã là nửa tháng rồi.Trong nửa tháng này, phần lớn thời gian Trần Khiêm đều ở bệnh viện để chăm sóc ông cụ Ngô, mà hình như Tần Nhã cũng vì khoảng thời gian nghỉ lễ này mà phớt lờ mình.Trần Khiêm thầm nghĩ như vậy cũng vừa hay.Cơ bản hai người đã cắt đứt liên lạc rồi.Không ngờ lúc này lại đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Nhã.“Hừ, rất bất ngờ à, tôi dùng điện thoại cố định trong phòng để gọi đấy, cậu có ý gì chứ, cũng chẳng liên lạc với tôi nữa, cậu thật sự không xem tôi là bạn!"Tần Nhã oán giận nói.“Đâu có, tôi ngạc nhiên là vì cậu gọi cho tôi!” Trần Khiêm cười khổ.“Tại sao tôi không thể gọi cho cậu?”Tân Nhã tinh nghịch nói.“Bởi vì tôi không phải cậu ấm gì gì đó, chỉ là một tên nghèo kiết xác mà thôi!”“Tôi không cho phép cậu tự hạ thấp mình như vậy!”Tần Nhã tức giận nói.“Thật mà, phần lớn các cô gái đều gọi tôi như vậy!"“Đó là phần lớn, còn tôi chưa bao giờ có ý xem thường cậu, mà ngược lại, tôi cảm thấy cậu còn mạnh mẽ hơn mấy cậu ấm kia nhiều. Tôi biết cậu vì yêu bạn gái cậu cho nên mới trốn tránh tôi, thật ra nếu không có bạn gái cậu ở đó thì cậu nhất định sẽ rất tốt với tôi đúng không?”“Có lẽ vậy...” Trần Khiêm cũng không biết nói thế nào.Cô gái Tân Nhã này, nói thật thì rất xinh đẹp, có khí chất, hơn nữa còn rất tốt bụng, nếu ai được cô ấy thích thì thật sự là may mắn của người đó.Nhưng Trần Khiêm thì sao, vì có Tô Mộc Vũ rồi, mặc dù anh thích Tân Nhã, nhưng lại không phải là kiểu thích kia.“Cậu gọi tôi có việc gì sao?”Trần Khiêm hỏi.“Không có chuyện gì thì không thể gọi cho cậu sao? Được, tôi không có chuyện gì cả, cậu cúp máy billTần Nhã lạnh lùng nói.“Tút tút tút...”Trần Khiêm cúp điện thoại.Nhưng ngay lập tức lại có cuộc gọi đến, Trần Khiêm nghe máy.“Cậu có ý gì chứ! Sao cậu lại thế này! Thật sự là cậu làm tôi tức chết mà, tôi tìm cậu có chuyện, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng!”Tần Nhã cạn lời.“Chuyện gì?”“Ngày mai tôi muốn đến quê cậu tìm cậu, ở lại nhà cậu vài ngày, cậu có tiện không?”“Alo alo, Trần Khiêm, cậu nghe thấy không?”