Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 601: Đợi tối nay, tôi sẽ tặng cho cậu một bữa sinh nhật!
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mình chẳng khác cô ta là bao, lần đầu tiên tham gia hoạt động lớn cũng cực kỳ lúng túng.Khuyên nhủ Trần Lâm. “Hai người này là ai vậy? Sao lại vào đây được, không biết lễ phép như vậy, buổi tụ họp thế này màsao ai cũng được vào vậy?”Một doanh nhân trung niên bàn bên cạnh lạnh lùng nói.Mọi người cũng lên tiếng theo.Dù sao ồn ào trong lúc cô Lâm Y Y đang phát biểu, đúng là không hề lịch sự.Mà lúc này ai đứng ra nói chuyện, chắc chắn sẽ làm nhà họ Lâm ấn tượng.Sau này sẽ có lợi ích rất nhiều.Cho nên mọi người đều mỉa mai giễu cợt. Đồng thời cũng nhìn về phía Lâm Y Y đang đứng trên sân khấu, muốn nhìn thử xem cô Lâm Y Ysẽ phản ứng thế nào.Kết quả Lâm Y Y đang đứng trên sân khấu, hốc mắt đo đỏ, hơn nữa không biết chiếc micro trong tay đã rơi xuống đất tự khi nào.“Cậu đến thật rồi!”Lâm Y Y chợt khóc nức nở nói.Trần Khiêm đang ngồi xổm xuống đất lau ống quần, giờ đây nghe Lâm Y Y nói, ngẩng mặt lên, phát hiện Lâm Y Y đã nhìn thấy mình.“Ừ, sinh nhật vui vẻ!”Trần Khiêm lúng túng nói.Sau đó sờ từ trên xuống dưới, ngoài chìa khóa xe ra thì mình chẳng có món quà nào cả.Buồn bực nói: “Ngại quá, sinh nhật của cậu bất ngờ, tôi chưa chuẩn bị quà, chỉ có thể chúc cậu một câu sinh nhật vui vẻ!”“Tớ còn tưởng cậu quên tớ lâu rồi!”Lau nước mắt trên khóe mắt.Tay Lâm Y Y xách váy chạy về phía Trần Khiêm.Trao cho Trần Khiêm một cái ôm thật chặt trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.“Đã lâu như vậy mà cậu cũng chẳng hề liên lạc với tớ, cậu có người khác rồi nên quên tớ đúng không!”Lâm Y Y vừa ôm Trần Khiêm vừa khóc nói.Bộ dạng cực kỳ oan ức tủi thân.“Được rồi được rồi, ngoan, đừng khóc đừng khóc nào!”Trần Khiêm võ vai Lâm Y Y. “Cái gì?”“Mẹ kiếp?”Giờ phút này, tất cả những người dưới sân khấu đều kinh ngạc.Lâm Y Y là ai? Là nữ thần trong mộng của biết bao nhiêu cậu ấm.Hơn nữa còn mơ mà không được.Chỉ có những cậu ấm đỉnh cao mới có thể làm bạn với cô ấy.Nhưng bây giờ thì sao, trông người này chẳng có tài cán là bao, nhưng lại khiến Lâm Y Y chủ động ôm.Hơn nữa những lời này, mập mờ quá đi!Người này là aï?Tất cả những cậu ấm ghen tị nói.Mà Đinh Hạo và Lý Thi Hàm thì cũng ngơ ngác mơ màng.Trần Khiêm chỉ là thằng nhà giàu mới nổi thôi mà, sao lại được nữ thần yêu mến.Trong phút chốc, tất cả những hào quang đều bao trùm lấy Trần Khiêm.Làm Đinh Hao qhen †¡i hộc máu.Không cần phải bàn đến nhóm người Trương Lang, Khương Nhiên Nhiên và Lâm Đông.“Đợi tối nay, tôi sẽ tặng cho cậu một bữa sinh nhật!”Trần Khiêm cười gượng nói.Nói thật lòng, Trần Khiêm bước vào đây là vì muốn làm Đinh Hạo mất mặt.Nhưng muốn dùng nhóm Vương Bưu để làm. Kết quả mọi chuyện lại thế này. Làm Trần Khiêm thấy ngại ngùng.“Được, cậu nói rồi đấy nhé, xem như cậu đền cho tới”Bây giờ Lâm Y Y mới hết khóc.Lau nước mắt, Trần Khiêm an ủi Lâm Y Y hãy hoàn thành hoạt động lần này rồi mới đưa Trần Lâm đi.Đi ra khỏi khách sạn, Trần Khiêm và Trần Lâm đi đằng trước, mà tất nhiên Đinh Hạo, Lý Thi Hàm và Khương Nhiên Nhiên thì theo sau.Ban nãy, bọn họ quá xấu hổ.Giờ phút này lòng ai cũng buồn bực, cuối cùng Trần Khiêm có thân phận gì? Sao cô cả nhà họ Lâm lại như thế?Mà cứ đi mãi đi mãi, cũng đến trước xe.“Cô Trần Lâm, tôi đã chờ cô rất lâu! Tôi không gọi điện thoại cho cô được.”Giờ phút này, Vương Tiểu Chương đang cầm hợp đồng đứng bên cạnh xe, hiển nhiên là đã đợi khá lâu rồi...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mình chẳng khác cô ta là bao, lần đầu tiên tham gia hoạt động lớn cũng cực kỳ lúng túng.Khuyên nhủ Trần Lâm. “Hai người này là ai vậy? Sao lại vào đây được, không biết lễ phép như vậy, buổi tụ họp thế này màsao ai cũng được vào vậy?”Một doanh nhân trung niên bàn bên cạnh lạnh lùng nói.Mọi người cũng lên tiếng theo.Dù sao ồn ào trong lúc cô Lâm Y Y đang phát biểu, đúng là không hề lịch sự.Mà lúc này ai đứng ra nói chuyện, chắc chắn sẽ làm nhà họ Lâm ấn tượng.Sau này sẽ có lợi ích rất nhiều.Cho nên mọi người đều mỉa mai giễu cợt. Đồng thời cũng nhìn về phía Lâm Y Y đang đứng trên sân khấu, muốn nhìn thử xem cô Lâm Y Ysẽ phản ứng thế nào.Kết quả Lâm Y Y đang đứng trên sân khấu, hốc mắt đo đỏ, hơn nữa không biết chiếc micro trong tay đã rơi xuống đất tự khi nào.“Cậu đến thật rồi!”Lâm Y Y chợt khóc nức nở nói.Trần Khiêm đang ngồi xổm xuống đất lau ống quần, giờ đây nghe Lâm Y Y nói, ngẩng mặt lên, phát hiện Lâm Y Y đã nhìn thấy mình.“Ừ, sinh nhật vui vẻ!”Trần Khiêm lúng túng nói.Sau đó sờ từ trên xuống dưới, ngoài chìa khóa xe ra thì mình chẳng có món quà nào cả.Buồn bực nói: “Ngại quá, sinh nhật của cậu bất ngờ, tôi chưa chuẩn bị quà, chỉ có thể chúc cậu một câu sinh nhật vui vẻ!”“Tớ còn tưởng cậu quên tớ lâu rồi!”Lau nước mắt trên khóe mắt.Tay Lâm Y Y xách váy chạy về phía Trần Khiêm.Trao cho Trần Khiêm một cái ôm thật chặt trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.“Đã lâu như vậy mà cậu cũng chẳng hề liên lạc với tớ, cậu có người khác rồi nên quên tớ đúng không!”Lâm Y Y vừa ôm Trần Khiêm vừa khóc nói.Bộ dạng cực kỳ oan ức tủi thân.“Được rồi được rồi, ngoan, đừng khóc đừng khóc nào!”Trần Khiêm võ vai Lâm Y Y. “Cái gì?”“Mẹ kiếp?”Giờ phút này, tất cả những người dưới sân khấu đều kinh ngạc.Lâm Y Y là ai? Là nữ thần trong mộng của biết bao nhiêu cậu ấm.Hơn nữa còn mơ mà không được.Chỉ có những cậu ấm đỉnh cao mới có thể làm bạn với cô ấy.Nhưng bây giờ thì sao, trông người này chẳng có tài cán là bao, nhưng lại khiến Lâm Y Y chủ động ôm.Hơn nữa những lời này, mập mờ quá đi!Người này là aï?Tất cả những cậu ấm ghen tị nói.Mà Đinh Hạo và Lý Thi Hàm thì cũng ngơ ngác mơ màng.Trần Khiêm chỉ là thằng nhà giàu mới nổi thôi mà, sao lại được nữ thần yêu mến.Trong phút chốc, tất cả những hào quang đều bao trùm lấy Trần Khiêm.Làm Đinh Hao qhen †¡i hộc máu.Không cần phải bàn đến nhóm người Trương Lang, Khương Nhiên Nhiên và Lâm Đông.“Đợi tối nay, tôi sẽ tặng cho cậu một bữa sinh nhật!”Trần Khiêm cười gượng nói.Nói thật lòng, Trần Khiêm bước vào đây là vì muốn làm Đinh Hạo mất mặt.Nhưng muốn dùng nhóm Vương Bưu để làm. Kết quả mọi chuyện lại thế này. Làm Trần Khiêm thấy ngại ngùng.“Được, cậu nói rồi đấy nhé, xem như cậu đền cho tới”Bây giờ Lâm Y Y mới hết khóc.Lau nước mắt, Trần Khiêm an ủi Lâm Y Y hãy hoàn thành hoạt động lần này rồi mới đưa Trần Lâm đi.Đi ra khỏi khách sạn, Trần Khiêm và Trần Lâm đi đằng trước, mà tất nhiên Đinh Hạo, Lý Thi Hàm và Khương Nhiên Nhiên thì theo sau.Ban nãy, bọn họ quá xấu hổ.Giờ phút này lòng ai cũng buồn bực, cuối cùng Trần Khiêm có thân phận gì? Sao cô cả nhà họ Lâm lại như thế?Mà cứ đi mãi đi mãi, cũng đến trước xe.“Cô Trần Lâm, tôi đã chờ cô rất lâu! Tôi không gọi điện thoại cho cô được.”Giờ phút này, Vương Tiểu Chương đang cầm hợp đồng đứng bên cạnh xe, hiển nhiên là đã đợi khá lâu rồi...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mình chẳng khác cô ta là bao, lần đầu tiên tham gia hoạt động lớn cũng cực kỳ lúng túng.Khuyên nhủ Trần Lâm. “Hai người này là ai vậy? Sao lại vào đây được, không biết lễ phép như vậy, buổi tụ họp thế này màsao ai cũng được vào vậy?”Một doanh nhân trung niên bàn bên cạnh lạnh lùng nói.Mọi người cũng lên tiếng theo.Dù sao ồn ào trong lúc cô Lâm Y Y đang phát biểu, đúng là không hề lịch sự.Mà lúc này ai đứng ra nói chuyện, chắc chắn sẽ làm nhà họ Lâm ấn tượng.Sau này sẽ có lợi ích rất nhiều.Cho nên mọi người đều mỉa mai giễu cợt. Đồng thời cũng nhìn về phía Lâm Y Y đang đứng trên sân khấu, muốn nhìn thử xem cô Lâm Y Ysẽ phản ứng thế nào.Kết quả Lâm Y Y đang đứng trên sân khấu, hốc mắt đo đỏ, hơn nữa không biết chiếc micro trong tay đã rơi xuống đất tự khi nào.“Cậu đến thật rồi!”Lâm Y Y chợt khóc nức nở nói.Trần Khiêm đang ngồi xổm xuống đất lau ống quần, giờ đây nghe Lâm Y Y nói, ngẩng mặt lên, phát hiện Lâm Y Y đã nhìn thấy mình.“Ừ, sinh nhật vui vẻ!”Trần Khiêm lúng túng nói.Sau đó sờ từ trên xuống dưới, ngoài chìa khóa xe ra thì mình chẳng có món quà nào cả.Buồn bực nói: “Ngại quá, sinh nhật của cậu bất ngờ, tôi chưa chuẩn bị quà, chỉ có thể chúc cậu một câu sinh nhật vui vẻ!”“Tớ còn tưởng cậu quên tớ lâu rồi!”Lau nước mắt trên khóe mắt.Tay Lâm Y Y xách váy chạy về phía Trần Khiêm.Trao cho Trần Khiêm một cái ôm thật chặt trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.“Đã lâu như vậy mà cậu cũng chẳng hề liên lạc với tớ, cậu có người khác rồi nên quên tớ đúng không!”Lâm Y Y vừa ôm Trần Khiêm vừa khóc nói.Bộ dạng cực kỳ oan ức tủi thân.“Được rồi được rồi, ngoan, đừng khóc đừng khóc nào!”Trần Khiêm võ vai Lâm Y Y. “Cái gì?”“Mẹ kiếp?”Giờ phút này, tất cả những người dưới sân khấu đều kinh ngạc.Lâm Y Y là ai? Là nữ thần trong mộng của biết bao nhiêu cậu ấm.Hơn nữa còn mơ mà không được.Chỉ có những cậu ấm đỉnh cao mới có thể làm bạn với cô ấy.Nhưng bây giờ thì sao, trông người này chẳng có tài cán là bao, nhưng lại khiến Lâm Y Y chủ động ôm.Hơn nữa những lời này, mập mờ quá đi!Người này là aï?Tất cả những cậu ấm ghen tị nói.Mà Đinh Hạo và Lý Thi Hàm thì cũng ngơ ngác mơ màng.Trần Khiêm chỉ là thằng nhà giàu mới nổi thôi mà, sao lại được nữ thần yêu mến.Trong phút chốc, tất cả những hào quang đều bao trùm lấy Trần Khiêm.Làm Đinh Hao qhen †¡i hộc máu.Không cần phải bàn đến nhóm người Trương Lang, Khương Nhiên Nhiên và Lâm Đông.“Đợi tối nay, tôi sẽ tặng cho cậu một bữa sinh nhật!”Trần Khiêm cười gượng nói.Nói thật lòng, Trần Khiêm bước vào đây là vì muốn làm Đinh Hạo mất mặt.Nhưng muốn dùng nhóm Vương Bưu để làm. Kết quả mọi chuyện lại thế này. Làm Trần Khiêm thấy ngại ngùng.“Được, cậu nói rồi đấy nhé, xem như cậu đền cho tới”Bây giờ Lâm Y Y mới hết khóc.Lau nước mắt, Trần Khiêm an ủi Lâm Y Y hãy hoàn thành hoạt động lần này rồi mới đưa Trần Lâm đi.Đi ra khỏi khách sạn, Trần Khiêm và Trần Lâm đi đằng trước, mà tất nhiên Đinh Hạo, Lý Thi Hàm và Khương Nhiên Nhiên thì theo sau.Ban nãy, bọn họ quá xấu hổ.Giờ phút này lòng ai cũng buồn bực, cuối cùng Trần Khiêm có thân phận gì? Sao cô cả nhà họ Lâm lại như thế?Mà cứ đi mãi đi mãi, cũng đến trước xe.“Cô Trần Lâm, tôi đã chờ cô rất lâu! Tôi không gọi điện thoại cho cô được.”Giờ phút này, Vương Tiểu Chương đang cầm hợp đồng đứng bên cạnh xe, hiển nhiên là đã đợi khá lâu rồi...