Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 670: Là vậy đó!
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lưu Á Nam kéo cánh tay Trần Khiêm, nhìn anh với vẻ mơ màng.Ánh mắt này có phần quyến rũ."Lưu Á Nam, cậu không sao chứ?" Trần Khiêm cũng sợ hết hồn."Tôi có sao, tôi muốn cậu ở cùng tôi được không?"Lưu Á Nam vừa nói vừa ngả người sang phía Trần KhiêmĐẩy ngã anh xuống sô pha. Còn xé đai váy ném xuống đất. Ực!Trần Khiêm nuốt nước miếng.Nói thật là Lưu Á Nam rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, thân hình gợi cảm.Dáng vẻ như bây giờ càng châm lên ngọn lửa không tên trong lòng Trần Khiêm.Cổ họng khô khốc.Trong khi đó, Lưu Á Nam vẫn tiếp tục, sắp để trần nửa thân trên rồi.Đột nhiên!Rầm! Cửa phòng bị đá văng.Cùng lúc đó, Lưu Á Nam lập tức nằm nghiêng trên giường, kéo quần áo che kín mình, đồng thời la hét ầm ï."Con mẹ nó, chụp đi, chụp hết!"Có tổng cộng hai người tới.Một người là Vương Khang cầm máy ảnh.Người còn lại là Vương Tuấn Sinh."Cứu em, anh Tuấn Sinh cứu em với!"Lưu Á Nam khóc thút thít."Á Nam đừng sợ, có bọn anh ở đây, tên súc sinh này không làm gì được đâu! Thật không ngờ bình thường tên Trần Khiêm này trông có vẻ đàng hoàng, vậy mà lại súc sinh đến thế, ngay cả bạn học cũ cũng hãm hại!""Em cũng không ngờ. Hôm nay em muốn mờiTrần Khiêm ăn cơm, sau khi ăn xong cậu ta nói muốn tiễn em về nhà, cuối cùng... đối xử với em như vậy. May mà các anh tới kịp!" Lưu Á Nam khóc nức nở."Hừ, yên tâm đi, bọn anh đã quay lại rồi, báo cảnh sát ngay đi!"Vương Khang cười gẵn. 'Thầm nghĩ lần này mày chết chắc rồi.Về phần Trần Khiêm, lúc này anh mới kịp phản ứng.Thì ra mình bị đám người này giăng bấy. Thật ra lúc nãy, khi Lưu Á Nam cởi quần áo. nhào vào mình, Trần Khiêm đã cảm thấy có điểm bất thường.Bởi vì hôm nay, biểu hiện của Lưu Á Nam từ lúc bắt đầu tới giờ quá nhiệt tình.Nhiệt tình đến mức làm người ta sợ hãi.Nhưng đánh chết Trần Khiêm cũng không ngờ cô ta lại giở thủ đoạn này với bạn học cũ.Giăng bãy?Lưu Á Nam, con mẹ nó tôi và cậu quen biết nhau bảy tám năm rồi đó."Trần Khiêm, cậu nói xem phải giải quyết việc này thế nào?" Vương Tuấn Sinh lạnh lùng cất tiếng."Giải quyết thế nào? Ha ha, hẳn là các người phải nói chứ nhỉ? Các người muốn tôi giải quyết thế nào?""Mẹ nó, thằng nhãi nhà mày thẳng thắn thật đấy!"Vương Khang cười giễu. "Đơn giản thôi, cậu ký vào hợp đồng cải cách này, tôi cho không cậu một công ty để cậu làm pháp nhân. Là vậy đó!"
Lưu Á Nam kéo cánh tay Trần Khiêm, nhìn anh với vẻ mơ màng.
Ánh mắt này có phần quyến rũ.
"Lưu Á Nam, cậu không sao chứ?" Trần Khiêm cũng sợ hết hồn.
"Tôi có sao, tôi muốn cậu ở cùng tôi được không?"
Lưu Á Nam vừa nói vừa ngả người sang phía Trần Khiêm
Đẩy ngã anh xuống sô pha. Còn xé đai váy ném xuống đất. Ực!
Trần Khiêm nuốt nước miếng.
Nói thật là Lưu Á Nam rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, thân hình gợi cảm.
Dáng vẻ như bây giờ càng châm lên ngọn lửa không tên trong lòng Trần Khiêm.
Cổ họng khô khốc.
Trong khi đó, Lưu Á Nam vẫn tiếp tục, sắp để trần nửa thân trên rồi.
Đột nhiên!
Rầm! Cửa phòng bị đá văng.
Cùng lúc đó, Lưu Á Nam lập tức nằm nghiêng trên giường, kéo quần áo che kín mình, đồng thời la hét ầm ï.
"Con mẹ nó, chụp đi, chụp hết!"
Có tổng cộng hai người tới.
Một người là Vương Khang cầm máy ảnh.
Người còn lại là Vương Tuấn Sinh.
"Cứu em, anh Tuấn Sinh cứu em với!"
Lưu Á Nam khóc thút thít.
"Á Nam đừng sợ, có bọn anh ở đây, tên súc sinh này không làm gì được đâu! Thật không ngờ bình thường tên Trần Khiêm này trông có vẻ đàng hoàng, vậy mà lại súc sinh đến thế, ngay cả bạn học cũ cũng hãm hại!"
"Em cũng không ngờ. Hôm nay em muốn mời
Trần Khiêm ăn cơm, sau khi ăn xong cậu ta nói muốn tiễn em về nhà, cuối cùng... đối xử với em như vậy. May mà các anh tới kịp!" Lưu Á Nam khóc nức nở.
"Hừ, yên tâm đi, bọn anh đã quay lại rồi, báo cảnh sát ngay đi!"
Vương Khang cười gẵn. 'Thầm nghĩ lần này mày chết chắc rồi.
Về phần Trần Khiêm, lúc này anh mới kịp phản ứng.
Thì ra mình bị đám người này giăng bấy. Thật ra lúc nãy, khi Lưu Á Nam cởi quần áo. nhào vào mình, Trần Khiêm đã cảm thấy có điểm bất thường.
Bởi vì hôm nay, biểu hiện của Lưu Á Nam từ lúc bắt đầu tới giờ quá nhiệt tình.
Nhiệt tình đến mức làm người ta sợ hãi.
Nhưng đánh chết Trần Khiêm cũng không ngờ cô ta lại giở thủ đoạn này với bạn học cũ.
Giăng bãy?
Lưu Á Nam, con mẹ nó tôi và cậu quen biết nhau bảy tám năm rồi đó.
"Trần Khiêm, cậu nói xem phải giải quyết việc này thế nào?" Vương Tuấn Sinh lạnh lùng cất tiếng.
"Giải quyết thế nào? Ha ha, hẳn là các người phải nói chứ nhỉ? Các người muốn tôi giải quyết thế nào?"
"Mẹ nó, thằng nhãi nhà mày thẳng thắn thật đấy!"
Vương Khang cười giễu. "Đơn giản thôi, cậu ký vào hợp đồng cải cách này, tôi cho không cậu một công ty để cậu làm pháp nhân. Là vậy đó!"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lưu Á Nam kéo cánh tay Trần Khiêm, nhìn anh với vẻ mơ màng.Ánh mắt này có phần quyến rũ."Lưu Á Nam, cậu không sao chứ?" Trần Khiêm cũng sợ hết hồn."Tôi có sao, tôi muốn cậu ở cùng tôi được không?"Lưu Á Nam vừa nói vừa ngả người sang phía Trần KhiêmĐẩy ngã anh xuống sô pha. Còn xé đai váy ném xuống đất. Ực!Trần Khiêm nuốt nước miếng.Nói thật là Lưu Á Nam rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, thân hình gợi cảm.Dáng vẻ như bây giờ càng châm lên ngọn lửa không tên trong lòng Trần Khiêm.Cổ họng khô khốc.Trong khi đó, Lưu Á Nam vẫn tiếp tục, sắp để trần nửa thân trên rồi.Đột nhiên!Rầm! Cửa phòng bị đá văng.Cùng lúc đó, Lưu Á Nam lập tức nằm nghiêng trên giường, kéo quần áo che kín mình, đồng thời la hét ầm ï."Con mẹ nó, chụp đi, chụp hết!"Có tổng cộng hai người tới.Một người là Vương Khang cầm máy ảnh.Người còn lại là Vương Tuấn Sinh."Cứu em, anh Tuấn Sinh cứu em với!"Lưu Á Nam khóc thút thít."Á Nam đừng sợ, có bọn anh ở đây, tên súc sinh này không làm gì được đâu! Thật không ngờ bình thường tên Trần Khiêm này trông có vẻ đàng hoàng, vậy mà lại súc sinh đến thế, ngay cả bạn học cũ cũng hãm hại!""Em cũng không ngờ. Hôm nay em muốn mờiTrần Khiêm ăn cơm, sau khi ăn xong cậu ta nói muốn tiễn em về nhà, cuối cùng... đối xử với em như vậy. May mà các anh tới kịp!" Lưu Á Nam khóc nức nở."Hừ, yên tâm đi, bọn anh đã quay lại rồi, báo cảnh sát ngay đi!"Vương Khang cười gẵn. 'Thầm nghĩ lần này mày chết chắc rồi.Về phần Trần Khiêm, lúc này anh mới kịp phản ứng.Thì ra mình bị đám người này giăng bấy. Thật ra lúc nãy, khi Lưu Á Nam cởi quần áo. nhào vào mình, Trần Khiêm đã cảm thấy có điểm bất thường.Bởi vì hôm nay, biểu hiện của Lưu Á Nam từ lúc bắt đầu tới giờ quá nhiệt tình.Nhiệt tình đến mức làm người ta sợ hãi.Nhưng đánh chết Trần Khiêm cũng không ngờ cô ta lại giở thủ đoạn này với bạn học cũ.Giăng bãy?Lưu Á Nam, con mẹ nó tôi và cậu quen biết nhau bảy tám năm rồi đó."Trần Khiêm, cậu nói xem phải giải quyết việc này thế nào?" Vương Tuấn Sinh lạnh lùng cất tiếng."Giải quyết thế nào? Ha ha, hẳn là các người phải nói chứ nhỉ? Các người muốn tôi giải quyết thế nào?""Mẹ nó, thằng nhãi nhà mày thẳng thắn thật đấy!"Vương Khang cười giễu. "Đơn giản thôi, cậu ký vào hợp đồng cải cách này, tôi cho không cậu một công ty để cậu làm pháp nhân. Là vậy đó!"