Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 680: Đúng là không còn gì để nói

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Ngày hôm sau.Bởi vì ông cụ Ngô đã sắp xếp chuyện xem mắt, mặc dù Trần Khiêm biết rõ sẽ không có kết quả gì nhưng vẫn đồng ý với ông cụ Ngô, nên Trần Khiêm vẫn sẽ chuẩn bị, đến quán Dicos kia từ sớm.Không ngờ lúc đến.Thì thấy một cô gái đang ngồi trên ghế, uống Coca, trước mặt có cánh gà và khoay tây chiên, đôi chân trắng nõn đong đưa như thể đang đợi ai đó.Chẳng lẽ là cô ấy.Trần Khiêm thầm nói.Sau đó cô gái thả khoai tây chiên xuống, chậc chậc rồi cầm điện thoại lên bấm.Cùng lúc đó, bên phía Trần Khiêm có một tin nhắn đến, đúng là Vương Mẫn gửi:“Anh đã đến chưa vậy?” Trần Khiêm thầm nghĩ, đúng là cô gái này. Vừa nhìn, đúng là rất xinh đẹp.Vì thế Trần Khiêm bước sang ngồi xuống.“Anh... Anh làm gì vậy?” Ngơ ngác nhìn Trần Khiêm. “Cô đến đây xem mắt à?” Trần Khiêm hỏi.“Xem mắt gì hả, anh bị điên à!” Cô gái nhìn Trần Khiêm, hơi đề phòng.“Hả? Gô không phải Vương Mẫn à? Ban nãy không phải cô nhắn tin cho tôi hả?” Trần Khiêmcũng hơi ngơ ngác.“Tôi không biết ai tên Vương Mẫn hết, ban nấy tôi gửi tin nhắn cho bạn trai tôi mà?” Cô gái nói.“Ngại quá tôi nhầm người!”Trần Khiêm xấu hổ đứng lên.Mẹ ơi, biết vậy thì mình đã gọi điện thoại rồi. Cũng đang chuẩn bị gọi điện thoại.Thì bả vai của mình lại bị người ta võ.Quay đầu, cũng là một cô gái xinh đẹp như vậy. Đang chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn TrầnKhiêm: “Anh là Trần Khiêm? Đến xem mắt đúng không?”Cô gái khinh thường hỏi.“Ừ ừ, đúng rồi. Cô là?”“Vương Mẫn!”“Hả?”“Tôi là Vương Mẫn, chị của Vương Tiêu!” Vương Tiêu vội vàng lấp liếm.“Hừ, có phải ban nãy anh nhận nhầm người rồi không?” Vương Tiêu nói một cách mỉa mai.Đúng là, ban nãy lúc cô ta bước vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.Đúng là không còn gì để nói.Cho nên, Vương Tiêu ngồi bên cạnh nhìn, cũng không đi sang chào hỏi, cảm thấy rất xấu hổ.'Thầm nghĩ người này hay thật đấy.Nhưng nghĩ đến lát nữa chưa đầy năm phút là có thể đuổi người này đi rồi nên Vương Tiêu cũng muốn nhanh chóng hoàn thành chuyện của chị mình.Trần Khiêm ngồi xuống đối diện Vương Tiêu.Trần Khiêm chỉ nhìn Vương Tiêu vài lần, cảm thấy ngoại trừ việc xinh đẹp thì cô gái này chẳng có gì cả.Còn Vương Tiêu thì nhìn chằm chăm Trần Khiêm từ trên xuống dưới.'Thầm nghĩ người tên Trần Khiêm này khá đẹp trai, nếu điều kiện gia đình khá giả hơn chút nữa thì có thể làm anh rể mình.Nhưng tiếc là anh ta lại nghèo đến thế, sao chị mình lại thích được.Trên thực tế, nếu không phải ông nội đang ép hôn thì sao chị mình lại sầu não về chuyện tìm bạn trai cơ chứ?Rất nhiều người theo đuổi chị Vương Mãn nhưng chị lại không thích

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Ngày hôm sau.Bởi vì ông cụ Ngô đã sắp xếp chuyện xem mắt, mặc dù Trần Khiêm biết rõ sẽ không có kết quả gì nhưng vẫn đồng ý với ông cụ Ngô, nên Trần Khiêm vẫn sẽ chuẩn bị, đến quán Dicos kia từ sớm.Không ngờ lúc đến.Thì thấy một cô gái đang ngồi trên ghế, uống Coca, trước mặt có cánh gà và khoay tây chiên, đôi chân trắng nõn đong đưa như thể đang đợi ai đó.Chẳng lẽ là cô ấy.Trần Khiêm thầm nói.Sau đó cô gái thả khoai tây chiên xuống, chậc chậc rồi cầm điện thoại lên bấm.Cùng lúc đó, bên phía Trần Khiêm có một tin nhắn đến, đúng là Vương Mẫn gửi:“Anh đã đến chưa vậy?” Trần Khiêm thầm nghĩ, đúng là cô gái này. Vừa nhìn, đúng là rất xinh đẹp.Vì thế Trần Khiêm bước sang ngồi xuống.“Anh... Anh làm gì vậy?” Ngơ ngác nhìn Trần Khiêm. “Cô đến đây xem mắt à?” Trần Khiêm hỏi.“Xem mắt gì hả, anh bị điên à!” Cô gái nhìn Trần Khiêm, hơi đề phòng.“Hả? Gô không phải Vương Mẫn à? Ban nãy không phải cô nhắn tin cho tôi hả?” Trần Khiêmcũng hơi ngơ ngác.“Tôi không biết ai tên Vương Mẫn hết, ban nấy tôi gửi tin nhắn cho bạn trai tôi mà?” Cô gái nói.“Ngại quá tôi nhầm người!”Trần Khiêm xấu hổ đứng lên.Mẹ ơi, biết vậy thì mình đã gọi điện thoại rồi. Cũng đang chuẩn bị gọi điện thoại.Thì bả vai của mình lại bị người ta võ.Quay đầu, cũng là một cô gái xinh đẹp như vậy. Đang chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn TrầnKhiêm: “Anh là Trần Khiêm? Đến xem mắt đúng không?”Cô gái khinh thường hỏi.“Ừ ừ, đúng rồi. Cô là?”“Vương Mẫn!”“Hả?”“Tôi là Vương Mẫn, chị của Vương Tiêu!” Vương Tiêu vội vàng lấp liếm.“Hừ, có phải ban nãy anh nhận nhầm người rồi không?” Vương Tiêu nói một cách mỉa mai.Đúng là, ban nãy lúc cô ta bước vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.Đúng là không còn gì để nói.Cho nên, Vương Tiêu ngồi bên cạnh nhìn, cũng không đi sang chào hỏi, cảm thấy rất xấu hổ.'Thầm nghĩ người này hay thật đấy.Nhưng nghĩ đến lát nữa chưa đầy năm phút là có thể đuổi người này đi rồi nên Vương Tiêu cũng muốn nhanh chóng hoàn thành chuyện của chị mình.Trần Khiêm ngồi xuống đối diện Vương Tiêu.Trần Khiêm chỉ nhìn Vương Tiêu vài lần, cảm thấy ngoại trừ việc xinh đẹp thì cô gái này chẳng có gì cả.Còn Vương Tiêu thì nhìn chằm chăm Trần Khiêm từ trên xuống dưới.'Thầm nghĩ người tên Trần Khiêm này khá đẹp trai, nếu điều kiện gia đình khá giả hơn chút nữa thì có thể làm anh rể mình.Nhưng tiếc là anh ta lại nghèo đến thế, sao chị mình lại thích được.Trên thực tế, nếu không phải ông nội đang ép hôn thì sao chị mình lại sầu não về chuyện tìm bạn trai cơ chứ?Rất nhiều người theo đuổi chị Vương Mãn nhưng chị lại không thích

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Ngày hôm sau.Bởi vì ông cụ Ngô đã sắp xếp chuyện xem mắt, mặc dù Trần Khiêm biết rõ sẽ không có kết quả gì nhưng vẫn đồng ý với ông cụ Ngô, nên Trần Khiêm vẫn sẽ chuẩn bị, đến quán Dicos kia từ sớm.Không ngờ lúc đến.Thì thấy một cô gái đang ngồi trên ghế, uống Coca, trước mặt có cánh gà và khoay tây chiên, đôi chân trắng nõn đong đưa như thể đang đợi ai đó.Chẳng lẽ là cô ấy.Trần Khiêm thầm nói.Sau đó cô gái thả khoai tây chiên xuống, chậc chậc rồi cầm điện thoại lên bấm.Cùng lúc đó, bên phía Trần Khiêm có một tin nhắn đến, đúng là Vương Mẫn gửi:“Anh đã đến chưa vậy?” Trần Khiêm thầm nghĩ, đúng là cô gái này. Vừa nhìn, đúng là rất xinh đẹp.Vì thế Trần Khiêm bước sang ngồi xuống.“Anh... Anh làm gì vậy?” Ngơ ngác nhìn Trần Khiêm. “Cô đến đây xem mắt à?” Trần Khiêm hỏi.“Xem mắt gì hả, anh bị điên à!” Cô gái nhìn Trần Khiêm, hơi đề phòng.“Hả? Gô không phải Vương Mẫn à? Ban nãy không phải cô nhắn tin cho tôi hả?” Trần Khiêmcũng hơi ngơ ngác.“Tôi không biết ai tên Vương Mẫn hết, ban nấy tôi gửi tin nhắn cho bạn trai tôi mà?” Cô gái nói.“Ngại quá tôi nhầm người!”Trần Khiêm xấu hổ đứng lên.Mẹ ơi, biết vậy thì mình đã gọi điện thoại rồi. Cũng đang chuẩn bị gọi điện thoại.Thì bả vai của mình lại bị người ta võ.Quay đầu, cũng là một cô gái xinh đẹp như vậy. Đang chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn TrầnKhiêm: “Anh là Trần Khiêm? Đến xem mắt đúng không?”Cô gái khinh thường hỏi.“Ừ ừ, đúng rồi. Cô là?”“Vương Mẫn!”“Hả?”“Tôi là Vương Mẫn, chị của Vương Tiêu!” Vương Tiêu vội vàng lấp liếm.“Hừ, có phải ban nãy anh nhận nhầm người rồi không?” Vương Tiêu nói một cách mỉa mai.Đúng là, ban nãy lúc cô ta bước vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.Đúng là không còn gì để nói.Cho nên, Vương Tiêu ngồi bên cạnh nhìn, cũng không đi sang chào hỏi, cảm thấy rất xấu hổ.'Thầm nghĩ người này hay thật đấy.Nhưng nghĩ đến lát nữa chưa đầy năm phút là có thể đuổi người này đi rồi nên Vương Tiêu cũng muốn nhanh chóng hoàn thành chuyện của chị mình.Trần Khiêm ngồi xuống đối diện Vương Tiêu.Trần Khiêm chỉ nhìn Vương Tiêu vài lần, cảm thấy ngoại trừ việc xinh đẹp thì cô gái này chẳng có gì cả.Còn Vương Tiêu thì nhìn chằm chăm Trần Khiêm từ trên xuống dưới.'Thầm nghĩ người tên Trần Khiêm này khá đẹp trai, nếu điều kiện gia đình khá giả hơn chút nữa thì có thể làm anh rể mình.Nhưng tiếc là anh ta lại nghèo đến thế, sao chị mình lại thích được.Trên thực tế, nếu không phải ông nội đang ép hôn thì sao chị mình lại sầu não về chuyện tìm bạn trai cơ chứ?Rất nhiều người theo đuổi chị Vương Mãn nhưng chị lại không thích

Chương 680: Đúng là không còn gì để nói