Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 705: Không còn yêu đương từ lâu rồi

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Khỏi từ lâu rồi, nếu không thì làm sao lần này thầy ấy tham gia tiệc sinh nhật của Trần Siêu được!"Lý Tiểu Linh nói: "Đừng hỏi nữa, tới đó là cậu gặp thầy liền! Ngày xưa thầy rất quý cậu và Lý Tiếu, nếu cậu tới thì chắc chắn thầy sẽ rất vui! Hơn nữa, hôm nay hẹn gặp nhau lúc tám giờ, nhất định là thầy sẽ đến sớm, muốn trò chuyện với chúng ta nhiều một chút!""Ừ ừ, vậy thì tốt, nhưng tớ không có thời gian tham gia buổi tụ tập lần này." Trần Khiêm buồn bã lên tiếng."Hả? Cậu bận gì à? Xì, yên tâm đi, lần này Trần Siêu mời, nếu phải chia AA thì chẳng phải còn có tớ sao?"Dường như Lý Tiểu Linh đã nhìn thấy tâm sự của Trần Khiêm.Đương nhiên không phải chuyện tiền nong.Mà là hôm nay Trần Khiêm cũng tổ chức sinh nhật cho mình.Nhưng nếu cứ thế từ chối, với Lý Tiểu Linh thì không sao, nhưng điều quan trọng là cô ấy đã thông báo cho mình rồi, nếu mình biết mà không đi thì thật có lỗi với thầy Vương."Được rồi, hôm nay tớ thật sự không có thời gian, vốn dĩ tớ còn định mời cậu tới dự sinh nhật tớ!"Trần Khiêm nói: "Nếu đã vậy, hay là tớ đến gặp thầy Vương, nói chuyện một lát rồi về?""Hả? Hôm nay cậu muốn tổ chức sinh nhật? Khó xử ghê! Được rồi, hay là thế này nhé, hai bọn mình cùng tới chào hỏi, nói chuyện với thầy Vương và mọi người, sau đó chúng ta cùng về tổ chức sinh nhật cho cậu. Lý Tiếu thì sao, cậu đã báo cho cậu ấy chưa?"Lý Tiểu Linh rất trọng tình trọng nghĩa."Báo rồi, có điều gần trưa cậu ấy mới tới. Bên kia mới khai trương, chưa kịp thông báo tuyển dụng nhân viên nên bận lắm!"Trần Khiêm đáp."Được rồi. Haiz, bây giờ Lý Tiếu giỏi rồi, trước đây ba tớ còn xem thường nhà họ, kết quả là hôm nay ông ấy còn mang quà đi tặng nhà họ đó."Lý Tiểu Linh nói với vẻ hâm mộ. Trần Khiêm không lên tiếng mà chỉ gật đầu. Sau khi quyết định, thấy cũng gần tám giờ rồi.Trần Khiêm và Lý Tiểu Linh lập tức đi tới một nhà hàng trên trấn.Trần Khiêm đang ở thôn trong trấn, cách phố chính trên trấn không xa.Khi hai người đến nơi. Đã có không ít bạn cấp hai đứng trước cửa. Đang tụm năm tụm ba nói chuyện.Họp lớp không phải như vậy sao, gặp nhau lại thấy thân thiết vô cùng.Nói về tình hình hiện tại và nhớ lại quá khứ. "Nhìn kìa, Tiểu Linh tới rồi!"Có người chỉ về phía Trần Khiêm và Lý Tiểu Linh."Ồ, kia là Trần Khiêm hả? Đệch, sao hôm nay cậu ta cũng tới?""Ha ha ha, đúng vậy, tớ còn tưởng Trần Khiêm mai danh ẩn tích rồi cơ, không ngờ lại gặp cậu ta trong buổi tụ họp này.""Haiz, tớ nghe nói Trần Khiêm vào đại học cũng chật vật lắm, không trả nổi học phí! Ai đó kể với tớ là có một lần đi ăn cơm cùng bạn ở Kim Lăng, cậu †a bắt gặp Trần Khiêm đang rửa bát trong bếp. nhưng ngại không dám chào hỏi!""Ha ha, dù sao cũng không có tiền, làm công việc gì chẳng được!"Mọi người trông thấy Trần Khiêm liền cười đùa tán dóc.Trong đó có một cô gái khí chất nổi bật nhất ở đây cũng đang nói chuyện phiếm với đám chị em.Thấy có người nhắc tới Trần Khiêm."Thân hình yêu kiều khế run rẩy, sau đó đỏ mặt nhìn về phía Trần Khiêm."Hì hì, Vương Tuyết, chẳng phải trước kia cậu và Trần Khiêm từng yêu đương sao? Tớ nhớ là các cậu từng hẹn hòi"Có cô gái che miệng cười."Đừng nói linh tinh, bọn tớ yêu đương bao giờ?" Mặt Vương Tuyết càng đỏ hơn."Chắc chắn đã từng. Tớ nhớ là các cậu hay viết thư, hơn nữa cậu và Trần Khiêm qua lại rất thân thiết!"Cô gái kia lại bổ sung."Đâu có!" Vương Tuyết nói khẽ."Đừng phủ nhận, cậu quên sự kiện Lý Tiếu đâm người rồi à, còn không phải vì... Khụ khụ, không nóinữa không nói nữa!"Cô gái vội le lưỡi xấu hổ như thể đã nói ra chuyện gì đó không hay.Vương Tuyết cũng im lặng."Phải rồi Vương Tuyết, bây giờ cậu và Trần Khiêm còn yêu nhau không?”Một cô gái khác cũng lên tiếng tiếng hỏi."Không còn yêu đương từ lâu rồi..." Vương Tuyết đỏ mặt đáp.Sau đó, Vương Tuyết cũng như những cô gái khác, ngẩng đầu nhìn Trần Khiêm gần sáu năm không gặp...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Khỏi từ lâu rồi, nếu không thì làm sao lần này thầy ấy tham gia tiệc sinh nhật của Trần Siêu được!"Lý Tiểu Linh nói: "Đừng hỏi nữa, tới đó là cậu gặp thầy liền! Ngày xưa thầy rất quý cậu và Lý Tiếu, nếu cậu tới thì chắc chắn thầy sẽ rất vui! Hơn nữa, hôm nay hẹn gặp nhau lúc tám giờ, nhất định là thầy sẽ đến sớm, muốn trò chuyện với chúng ta nhiều một chút!""Ừ ừ, vậy thì tốt, nhưng tớ không có thời gian tham gia buổi tụ tập lần này." Trần Khiêm buồn bã lên tiếng."Hả? Cậu bận gì à? Xì, yên tâm đi, lần này Trần Siêu mời, nếu phải chia AA thì chẳng phải còn có tớ sao?"Dường như Lý Tiểu Linh đã nhìn thấy tâm sự của Trần Khiêm.Đương nhiên không phải chuyện tiền nong.Mà là hôm nay Trần Khiêm cũng tổ chức sinh nhật cho mình.Nhưng nếu cứ thế từ chối, với Lý Tiểu Linh thì không sao, nhưng điều quan trọng là cô ấy đã thông báo cho mình rồi, nếu mình biết mà không đi thì thật có lỗi với thầy Vương."Được rồi, hôm nay tớ thật sự không có thời gian, vốn dĩ tớ còn định mời cậu tới dự sinh nhật tớ!"Trần Khiêm nói: "Nếu đã vậy, hay là tớ đến gặp thầy Vương, nói chuyện một lát rồi về?""Hả? Hôm nay cậu muốn tổ chức sinh nhật? Khó xử ghê! Được rồi, hay là thế này nhé, hai bọn mình cùng tới chào hỏi, nói chuyện với thầy Vương và mọi người, sau đó chúng ta cùng về tổ chức sinh nhật cho cậu. Lý Tiếu thì sao, cậu đã báo cho cậu ấy chưa?"Lý Tiểu Linh rất trọng tình trọng nghĩa."Báo rồi, có điều gần trưa cậu ấy mới tới. Bên kia mới khai trương, chưa kịp thông báo tuyển dụng nhân viên nên bận lắm!"Trần Khiêm đáp."Được rồi. Haiz, bây giờ Lý Tiếu giỏi rồi, trước đây ba tớ còn xem thường nhà họ, kết quả là hôm nay ông ấy còn mang quà đi tặng nhà họ đó."Lý Tiểu Linh nói với vẻ hâm mộ. Trần Khiêm không lên tiếng mà chỉ gật đầu. Sau khi quyết định, thấy cũng gần tám giờ rồi.Trần Khiêm và Lý Tiểu Linh lập tức đi tới một nhà hàng trên trấn.Trần Khiêm đang ở thôn trong trấn, cách phố chính trên trấn không xa.Khi hai người đến nơi. Đã có không ít bạn cấp hai đứng trước cửa. Đang tụm năm tụm ba nói chuyện.Họp lớp không phải như vậy sao, gặp nhau lại thấy thân thiết vô cùng.Nói về tình hình hiện tại và nhớ lại quá khứ. "Nhìn kìa, Tiểu Linh tới rồi!"Có người chỉ về phía Trần Khiêm và Lý Tiểu Linh."Ồ, kia là Trần Khiêm hả? Đệch, sao hôm nay cậu ta cũng tới?""Ha ha ha, đúng vậy, tớ còn tưởng Trần Khiêm mai danh ẩn tích rồi cơ, không ngờ lại gặp cậu ta trong buổi tụ họp này.""Haiz, tớ nghe nói Trần Khiêm vào đại học cũng chật vật lắm, không trả nổi học phí! Ai đó kể với tớ là có một lần đi ăn cơm cùng bạn ở Kim Lăng, cậu †a bắt gặp Trần Khiêm đang rửa bát trong bếp. nhưng ngại không dám chào hỏi!""Ha ha, dù sao cũng không có tiền, làm công việc gì chẳng được!"Mọi người trông thấy Trần Khiêm liền cười đùa tán dóc.Trong đó có một cô gái khí chất nổi bật nhất ở đây cũng đang nói chuyện phiếm với đám chị em.Thấy có người nhắc tới Trần Khiêm."Thân hình yêu kiều khế run rẩy, sau đó đỏ mặt nhìn về phía Trần Khiêm."Hì hì, Vương Tuyết, chẳng phải trước kia cậu và Trần Khiêm từng yêu đương sao? Tớ nhớ là các cậu từng hẹn hòi"Có cô gái che miệng cười."Đừng nói linh tinh, bọn tớ yêu đương bao giờ?" Mặt Vương Tuyết càng đỏ hơn."Chắc chắn đã từng. Tớ nhớ là các cậu hay viết thư, hơn nữa cậu và Trần Khiêm qua lại rất thân thiết!"Cô gái kia lại bổ sung."Đâu có!" Vương Tuyết nói khẽ."Đừng phủ nhận, cậu quên sự kiện Lý Tiếu đâm người rồi à, còn không phải vì... Khụ khụ, không nóinữa không nói nữa!"Cô gái vội le lưỡi xấu hổ như thể đã nói ra chuyện gì đó không hay.Vương Tuyết cũng im lặng."Phải rồi Vương Tuyết, bây giờ cậu và Trần Khiêm còn yêu nhau không?”Một cô gái khác cũng lên tiếng tiếng hỏi."Không còn yêu đương từ lâu rồi..." Vương Tuyết đỏ mặt đáp.Sau đó, Vương Tuyết cũng như những cô gái khác, ngẩng đầu nhìn Trần Khiêm gần sáu năm không gặp...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Khỏi từ lâu rồi, nếu không thì làm sao lần này thầy ấy tham gia tiệc sinh nhật của Trần Siêu được!"Lý Tiểu Linh nói: "Đừng hỏi nữa, tới đó là cậu gặp thầy liền! Ngày xưa thầy rất quý cậu và Lý Tiếu, nếu cậu tới thì chắc chắn thầy sẽ rất vui! Hơn nữa, hôm nay hẹn gặp nhau lúc tám giờ, nhất định là thầy sẽ đến sớm, muốn trò chuyện với chúng ta nhiều một chút!""Ừ ừ, vậy thì tốt, nhưng tớ không có thời gian tham gia buổi tụ tập lần này." Trần Khiêm buồn bã lên tiếng."Hả? Cậu bận gì à? Xì, yên tâm đi, lần này Trần Siêu mời, nếu phải chia AA thì chẳng phải còn có tớ sao?"Dường như Lý Tiểu Linh đã nhìn thấy tâm sự của Trần Khiêm.Đương nhiên không phải chuyện tiền nong.Mà là hôm nay Trần Khiêm cũng tổ chức sinh nhật cho mình.Nhưng nếu cứ thế từ chối, với Lý Tiểu Linh thì không sao, nhưng điều quan trọng là cô ấy đã thông báo cho mình rồi, nếu mình biết mà không đi thì thật có lỗi với thầy Vương."Được rồi, hôm nay tớ thật sự không có thời gian, vốn dĩ tớ còn định mời cậu tới dự sinh nhật tớ!"Trần Khiêm nói: "Nếu đã vậy, hay là tớ đến gặp thầy Vương, nói chuyện một lát rồi về?""Hả? Hôm nay cậu muốn tổ chức sinh nhật? Khó xử ghê! Được rồi, hay là thế này nhé, hai bọn mình cùng tới chào hỏi, nói chuyện với thầy Vương và mọi người, sau đó chúng ta cùng về tổ chức sinh nhật cho cậu. Lý Tiếu thì sao, cậu đã báo cho cậu ấy chưa?"Lý Tiểu Linh rất trọng tình trọng nghĩa."Báo rồi, có điều gần trưa cậu ấy mới tới. Bên kia mới khai trương, chưa kịp thông báo tuyển dụng nhân viên nên bận lắm!"Trần Khiêm đáp."Được rồi. Haiz, bây giờ Lý Tiếu giỏi rồi, trước đây ba tớ còn xem thường nhà họ, kết quả là hôm nay ông ấy còn mang quà đi tặng nhà họ đó."Lý Tiểu Linh nói với vẻ hâm mộ. Trần Khiêm không lên tiếng mà chỉ gật đầu. Sau khi quyết định, thấy cũng gần tám giờ rồi.Trần Khiêm và Lý Tiểu Linh lập tức đi tới một nhà hàng trên trấn.Trần Khiêm đang ở thôn trong trấn, cách phố chính trên trấn không xa.Khi hai người đến nơi. Đã có không ít bạn cấp hai đứng trước cửa. Đang tụm năm tụm ba nói chuyện.Họp lớp không phải như vậy sao, gặp nhau lại thấy thân thiết vô cùng.Nói về tình hình hiện tại và nhớ lại quá khứ. "Nhìn kìa, Tiểu Linh tới rồi!"Có người chỉ về phía Trần Khiêm và Lý Tiểu Linh."Ồ, kia là Trần Khiêm hả? Đệch, sao hôm nay cậu ta cũng tới?""Ha ha ha, đúng vậy, tớ còn tưởng Trần Khiêm mai danh ẩn tích rồi cơ, không ngờ lại gặp cậu ta trong buổi tụ họp này.""Haiz, tớ nghe nói Trần Khiêm vào đại học cũng chật vật lắm, không trả nổi học phí! Ai đó kể với tớ là có một lần đi ăn cơm cùng bạn ở Kim Lăng, cậu †a bắt gặp Trần Khiêm đang rửa bát trong bếp. nhưng ngại không dám chào hỏi!""Ha ha, dù sao cũng không có tiền, làm công việc gì chẳng được!"Mọi người trông thấy Trần Khiêm liền cười đùa tán dóc.Trong đó có một cô gái khí chất nổi bật nhất ở đây cũng đang nói chuyện phiếm với đám chị em.Thấy có người nhắc tới Trần Khiêm."Thân hình yêu kiều khế run rẩy, sau đó đỏ mặt nhìn về phía Trần Khiêm."Hì hì, Vương Tuyết, chẳng phải trước kia cậu và Trần Khiêm từng yêu đương sao? Tớ nhớ là các cậu từng hẹn hòi"Có cô gái che miệng cười."Đừng nói linh tinh, bọn tớ yêu đương bao giờ?" Mặt Vương Tuyết càng đỏ hơn."Chắc chắn đã từng. Tớ nhớ là các cậu hay viết thư, hơn nữa cậu và Trần Khiêm qua lại rất thân thiết!"Cô gái kia lại bổ sung."Đâu có!" Vương Tuyết nói khẽ."Đừng phủ nhận, cậu quên sự kiện Lý Tiếu đâm người rồi à, còn không phải vì... Khụ khụ, không nóinữa không nói nữa!"Cô gái vội le lưỡi xấu hổ như thể đã nói ra chuyện gì đó không hay.Vương Tuyết cũng im lặng."Phải rồi Vương Tuyết, bây giờ cậu và Trần Khiêm còn yêu nhau không?”Một cô gái khác cũng lên tiếng tiếng hỏi."Không còn yêu đương từ lâu rồi..." Vương Tuyết đỏ mặt đáp.Sau đó, Vương Tuyết cũng như những cô gái khác, ngẩng đầu nhìn Trần Khiêm gần sáu năm không gặp...

Chương 705: Không còn yêu đương từ lâu rồi