Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 774: Sao thế Tiểu Lệ
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đối với sự khiêu khích của mấy người Hoàng Vĩnh Hào, người nhà họ Long bấy giờ cũng chỉ tức giận mà không dám nói gì."Ông Lý, không cần thiết phải thế này chứ? Mong ông Lý quản thúc người dưới trướng mình chút!"Người có địa vị trong nhà họ Long nói.Lý Chấn Quốc cười mỉm: "Vĩnh Hào, không được vô lễ!"'Thế Hoàng Vĩnh Hào mới thôi. Lại nói về Trần Khiêm.Bấy giờ Trần Khiêm đã tới sân golf lớn phía sau khách sạn.Rõ ràng vẫn đang đợi ai đó.“Trực thăng tới chưa?" Trần Khiêm gọi điện. "Sắp tới rồi cậu Trần!"Thiên Long Địa Hổ nói.Vốn dĩ hôm nay Trần Khiêm không định tùy ý dùng đội trực thăng nhưng Lý Chấn Quốc khuyên rằng đối phó với nhà họ Long thì phải đủ tính uy hiếp mới được. 'Thế nên không được quá khiêm nhường.Được thôi, nếu đã quyết đối đầu với nhà họ. Long thì Trần Khiêm cũng không quản nhiều đến thế nữa.Nhân lúc chờ đợi, Trần Khiêm cũng nhìn quanh sân golf.Trên sân golf cũng lác đác kha khá người đang đánh bóng.“Thưa các vị quý khách, ngại quá, sân golf sắp phải đóng cửa, mong quý khách rời khỏi. Thật sự xin lỗi"Lúc này, vài nhân viên chia nhau ra đi đến bên cạnh người chơi để thông báo."Hả? Sao thế? Bọn tôi mới đánh được một lúc. mà?""Đúng thế, sao các người có thể như vậy chứ? Tôi còn đi cùng với khách hàng nữa, số điện thoại của giám đốc các người đâu? Tôi phải gọi điện cho giám đốc của các người!""Đúng thế, bọn tôi trả nhiều tiền như vậy mà không được chút quyền lợi gì, không đi không đi, kiên quyết không đi!"Nhất thời rất nhiều khách hàng có ý kiến."Đúng vậy, chẳng dễ gì chúng tôi mới đến chơi cùng cô Dương Khả, bây giờ bảo chúng tôi đi, đi sao được!"Một cô gái bất mãn ra mặt nói."Trần Siêu, Vương Tuyết, các cậu nói đúng không?""Ừừ, chứ gì nữa, dù sao thì nhiều khách không đi vậy mà, chúng ta chơi tiếp đi!"Trần Siêu cũng nói. Đám người này có ba bốn người, nam nữ đủ cả."Cô Dương Khả ơi, chồng cô giỏi thật đấy, lại có thể dẫn bọn em tới chỗ này luôn! Em có mơ cũng muốn tới sân golf!"Cô gái kia nói."Ha ha, hôm nay chồng cô phải đi cùng một khách hàng quan trọng, bọn họ tới đánh golf, cô thấy chúng ta cũng rảnh nên đi cùng luôn. Cấp hai mấy em là học trò của cô, nhưng mấy năm nay chúng ta luôn giữ liên lạc, cô xem các em như là em trai em gái của mình vậy!" Dương Khả nói.Nhân viên đứng bên cạnh thấy khuyên không được nên quay về.Dù sao thì bọn họ cũng không tiếp nhận được mệnh lệnh có tính nghiêm khắc gì, chỉ là bảo đừng để quá người trên sân golf, nhäc nhở mọi người tản ra bớt thôi.Nếu như bắt buộc phải đóng cửa thì cũng không cử bọn họ tới."Hừ, cuối cùng bọn họ cũng đi rồi, ghét thật đấy! Đúng rồi Vương Tuyết Trần Siêu, hai cậu sắp. kết hôn rồi, nếu đến lúc kết hôn các cậu có thể chụp. ảnh cưới ở đây cũng tốt nè. Cậu nhìn xem ở đây đẹp biết bao, tâm trạng tớ cũng trở nên tốt hơn nhiều!"Một cô gái vui vẻ nói.Vừa nói vừa lấy điện thoại ra chụp ảnh."Mình chụp nè, hi hi, chụp chụp chụp!"Cô gái đang chụp ảnh.Bỗng nhiên kêu lên một tiếng."Oi trời!"Sau đó nhìn chăm chằm vào bức ảnh vừa chụp được, đứng bất động."Sao thế Tiểu Lệ?"Dương Khả và Vương Tuyết Trần Siêu đều nhìn Tiểu Lệ.Sau đó Tiểu Lệ kinh ngạc chỉ về một hướng nào đó rồi nói: "Cô Dương Khả, Trần Siêu, Hạ Hạ, mọi người nhìn đi, người kia... người kia sao giống Trần Khiêm quá vậy?”"Trần Khiêm?"Mọi người kinh ngạc, đồng loạt nhìn.Quả nhiên.Người đứng ở một góc của sân golf, hai tay đút túi quần, chính là Trần Khiêm.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đối với sự khiêu khích của mấy người Hoàng Vĩnh Hào, người nhà họ Long bấy giờ cũng chỉ tức giận mà không dám nói gì."Ông Lý, không cần thiết phải thế này chứ? Mong ông Lý quản thúc người dưới trướng mình chút!"Người có địa vị trong nhà họ Long nói.Lý Chấn Quốc cười mỉm: "Vĩnh Hào, không được vô lễ!"'Thế Hoàng Vĩnh Hào mới thôi. Lại nói về Trần Khiêm.Bấy giờ Trần Khiêm đã tới sân golf lớn phía sau khách sạn.Rõ ràng vẫn đang đợi ai đó.“Trực thăng tới chưa?" Trần Khiêm gọi điện. "Sắp tới rồi cậu Trần!"Thiên Long Địa Hổ nói.Vốn dĩ hôm nay Trần Khiêm không định tùy ý dùng đội trực thăng nhưng Lý Chấn Quốc khuyên rằng đối phó với nhà họ Long thì phải đủ tính uy hiếp mới được. 'Thế nên không được quá khiêm nhường.Được thôi, nếu đã quyết đối đầu với nhà họ. Long thì Trần Khiêm cũng không quản nhiều đến thế nữa.Nhân lúc chờ đợi, Trần Khiêm cũng nhìn quanh sân golf.Trên sân golf cũng lác đác kha khá người đang đánh bóng.“Thưa các vị quý khách, ngại quá, sân golf sắp phải đóng cửa, mong quý khách rời khỏi. Thật sự xin lỗi"Lúc này, vài nhân viên chia nhau ra đi đến bên cạnh người chơi để thông báo."Hả? Sao thế? Bọn tôi mới đánh được một lúc. mà?""Đúng thế, sao các người có thể như vậy chứ? Tôi còn đi cùng với khách hàng nữa, số điện thoại của giám đốc các người đâu? Tôi phải gọi điện cho giám đốc của các người!""Đúng thế, bọn tôi trả nhiều tiền như vậy mà không được chút quyền lợi gì, không đi không đi, kiên quyết không đi!"Nhất thời rất nhiều khách hàng có ý kiến."Đúng vậy, chẳng dễ gì chúng tôi mới đến chơi cùng cô Dương Khả, bây giờ bảo chúng tôi đi, đi sao được!"Một cô gái bất mãn ra mặt nói."Trần Siêu, Vương Tuyết, các cậu nói đúng không?""Ừừ, chứ gì nữa, dù sao thì nhiều khách không đi vậy mà, chúng ta chơi tiếp đi!"Trần Siêu cũng nói. Đám người này có ba bốn người, nam nữ đủ cả."Cô Dương Khả ơi, chồng cô giỏi thật đấy, lại có thể dẫn bọn em tới chỗ này luôn! Em có mơ cũng muốn tới sân golf!"Cô gái kia nói."Ha ha, hôm nay chồng cô phải đi cùng một khách hàng quan trọng, bọn họ tới đánh golf, cô thấy chúng ta cũng rảnh nên đi cùng luôn. Cấp hai mấy em là học trò của cô, nhưng mấy năm nay chúng ta luôn giữ liên lạc, cô xem các em như là em trai em gái của mình vậy!" Dương Khả nói.Nhân viên đứng bên cạnh thấy khuyên không được nên quay về.Dù sao thì bọn họ cũng không tiếp nhận được mệnh lệnh có tính nghiêm khắc gì, chỉ là bảo đừng để quá người trên sân golf, nhäc nhở mọi người tản ra bớt thôi.Nếu như bắt buộc phải đóng cửa thì cũng không cử bọn họ tới."Hừ, cuối cùng bọn họ cũng đi rồi, ghét thật đấy! Đúng rồi Vương Tuyết Trần Siêu, hai cậu sắp. kết hôn rồi, nếu đến lúc kết hôn các cậu có thể chụp. ảnh cưới ở đây cũng tốt nè. Cậu nhìn xem ở đây đẹp biết bao, tâm trạng tớ cũng trở nên tốt hơn nhiều!"Một cô gái vui vẻ nói.Vừa nói vừa lấy điện thoại ra chụp ảnh."Mình chụp nè, hi hi, chụp chụp chụp!"Cô gái đang chụp ảnh.Bỗng nhiên kêu lên một tiếng."Oi trời!"Sau đó nhìn chăm chằm vào bức ảnh vừa chụp được, đứng bất động."Sao thế Tiểu Lệ?"Dương Khả và Vương Tuyết Trần Siêu đều nhìn Tiểu Lệ.Sau đó Tiểu Lệ kinh ngạc chỉ về một hướng nào đó rồi nói: "Cô Dương Khả, Trần Siêu, Hạ Hạ, mọi người nhìn đi, người kia... người kia sao giống Trần Khiêm quá vậy?”"Trần Khiêm?"Mọi người kinh ngạc, đồng loạt nhìn.Quả nhiên.Người đứng ở một góc của sân golf, hai tay đút túi quần, chính là Trần Khiêm.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đối với sự khiêu khích của mấy người Hoàng Vĩnh Hào, người nhà họ Long bấy giờ cũng chỉ tức giận mà không dám nói gì."Ông Lý, không cần thiết phải thế này chứ? Mong ông Lý quản thúc người dưới trướng mình chút!"Người có địa vị trong nhà họ Long nói.Lý Chấn Quốc cười mỉm: "Vĩnh Hào, không được vô lễ!"'Thế Hoàng Vĩnh Hào mới thôi. Lại nói về Trần Khiêm.Bấy giờ Trần Khiêm đã tới sân golf lớn phía sau khách sạn.Rõ ràng vẫn đang đợi ai đó.“Trực thăng tới chưa?" Trần Khiêm gọi điện. "Sắp tới rồi cậu Trần!"Thiên Long Địa Hổ nói.Vốn dĩ hôm nay Trần Khiêm không định tùy ý dùng đội trực thăng nhưng Lý Chấn Quốc khuyên rằng đối phó với nhà họ Long thì phải đủ tính uy hiếp mới được. 'Thế nên không được quá khiêm nhường.Được thôi, nếu đã quyết đối đầu với nhà họ. Long thì Trần Khiêm cũng không quản nhiều đến thế nữa.Nhân lúc chờ đợi, Trần Khiêm cũng nhìn quanh sân golf.Trên sân golf cũng lác đác kha khá người đang đánh bóng.“Thưa các vị quý khách, ngại quá, sân golf sắp phải đóng cửa, mong quý khách rời khỏi. Thật sự xin lỗi"Lúc này, vài nhân viên chia nhau ra đi đến bên cạnh người chơi để thông báo."Hả? Sao thế? Bọn tôi mới đánh được một lúc. mà?""Đúng thế, sao các người có thể như vậy chứ? Tôi còn đi cùng với khách hàng nữa, số điện thoại của giám đốc các người đâu? Tôi phải gọi điện cho giám đốc của các người!""Đúng thế, bọn tôi trả nhiều tiền như vậy mà không được chút quyền lợi gì, không đi không đi, kiên quyết không đi!"Nhất thời rất nhiều khách hàng có ý kiến."Đúng vậy, chẳng dễ gì chúng tôi mới đến chơi cùng cô Dương Khả, bây giờ bảo chúng tôi đi, đi sao được!"Một cô gái bất mãn ra mặt nói."Trần Siêu, Vương Tuyết, các cậu nói đúng không?""Ừừ, chứ gì nữa, dù sao thì nhiều khách không đi vậy mà, chúng ta chơi tiếp đi!"Trần Siêu cũng nói. Đám người này có ba bốn người, nam nữ đủ cả."Cô Dương Khả ơi, chồng cô giỏi thật đấy, lại có thể dẫn bọn em tới chỗ này luôn! Em có mơ cũng muốn tới sân golf!"Cô gái kia nói."Ha ha, hôm nay chồng cô phải đi cùng một khách hàng quan trọng, bọn họ tới đánh golf, cô thấy chúng ta cũng rảnh nên đi cùng luôn. Cấp hai mấy em là học trò của cô, nhưng mấy năm nay chúng ta luôn giữ liên lạc, cô xem các em như là em trai em gái của mình vậy!" Dương Khả nói.Nhân viên đứng bên cạnh thấy khuyên không được nên quay về.Dù sao thì bọn họ cũng không tiếp nhận được mệnh lệnh có tính nghiêm khắc gì, chỉ là bảo đừng để quá người trên sân golf, nhäc nhở mọi người tản ra bớt thôi.Nếu như bắt buộc phải đóng cửa thì cũng không cử bọn họ tới."Hừ, cuối cùng bọn họ cũng đi rồi, ghét thật đấy! Đúng rồi Vương Tuyết Trần Siêu, hai cậu sắp. kết hôn rồi, nếu đến lúc kết hôn các cậu có thể chụp. ảnh cưới ở đây cũng tốt nè. Cậu nhìn xem ở đây đẹp biết bao, tâm trạng tớ cũng trở nên tốt hơn nhiều!"Một cô gái vui vẻ nói.Vừa nói vừa lấy điện thoại ra chụp ảnh."Mình chụp nè, hi hi, chụp chụp chụp!"Cô gái đang chụp ảnh.Bỗng nhiên kêu lên một tiếng."Oi trời!"Sau đó nhìn chăm chằm vào bức ảnh vừa chụp được, đứng bất động."Sao thế Tiểu Lệ?"Dương Khả và Vương Tuyết Trần Siêu đều nhìn Tiểu Lệ.Sau đó Tiểu Lệ kinh ngạc chỉ về một hướng nào đó rồi nói: "Cô Dương Khả, Trần Siêu, Hạ Hạ, mọi người nhìn đi, người kia... người kia sao giống Trần Khiêm quá vậy?”"Trần Khiêm?"Mọi người kinh ngạc, đồng loạt nhìn.Quả nhiên.Người đứng ở một góc của sân golf, hai tay đút túi quần, chính là Trần Khiêm.