Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 790: Có tiền là ngon lắm sao

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Tô Mộc Vũ nhéo mạnh vào lòng bàn tay của mình, chỉ hi vọng cảm giác đau đớn này có thể làmcho nước mắt đừng rơi vào lúc này.Còn nhóm Tô Mông Mông thì lại tức giận nhìn Trần Khiêm.Trên đường bọn họ vẫn khuyên Tô Mộc Vũ, Trần Khiêm sẽ không phải là người như vậy đâu.Để Tô Mộc Vũ có lòng tin với Trần Khiêm.Dù sao thì bình thường lúc Trần Khiêm với Tô Mộc Vũ gọi điện với nhau, các chị em trong phòng cũng hay nghe lén, nghe những lời Trần Khiêm nói rất mộc mạc đơn giản.Hoàn toàn không phải là kiểu cậu ấm ăn chơi trác táng.Nhưng thực sự bây giờ, đến cả mấy người Tô Mông Mông cũng rất kinh ngạc. Trần Khiêm lại khốn nạn như vậy! “Mộc Vũ, cậu đừng hiểu lầm!” Trần Khiêm vội rút tay lại.“Tớ nghe người ta nói, hôm nay cậu đính hôn với người khác? Có phải là sự thật không?”Tô Mộc Vũ hỏi.“Không phải, cậu nghe tớ giải thích!”Trần Khiêm cũng lo lắng, nếu như tình cảm giữa mình với Tô Mộc Vũ bị phá hỏng chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy thì Trần Khiêm sẽ rất hối hận.“Cô ấy chính là Tôi Mộc Vũ à?”Tân Nhã cũng không biết nói gì.Đúng vậy, Tô Mộc Vũ đến đột ngột quá.Hơn nữa, lúc này Tân Nhã còn quan sát Tô Mộc Vũ.Thật sự rất xinh đẹp, vả lại còn khí chất ngời ngời.Chẳng trách Trần Khiêm lại cứ nhớ mãi không quên như vậy.Thậm chí còn nhìn Tô Mộc Vũ với ánh mắt ghen tỊ.Cảm xúc của Tô Mộc Vũ cũng đã ổn hơn.“Trần Khiêm, cậu làm tớ quá thất vọng rồi, vô cùng thất vọng! Tớ không muốn thấy cậu nữa!”Nói xong, Tô Mộc Vũ đẩy mạnh Trần Khiêm ra. Sau đó xoay người, che miệng chạy ra ngoài.“Tên khốn, con mẹ nó thật tởm, có tiền là ngon lắm sao!”Ngay cả Ngô Văn Văn cũng không chịu được mà mắng giúp Tô Mộc Vũ một câu.Dù sao thì đều là con gái, đối với loại đàn ông khốn nạn thì giống như cùng chung kẻ thù.Trần Khiêm lo đến nỗi mặt trắng bệch.Thậm chí còn không kịp suy nghĩ tại sao Tô Mộc Vũ lại đột nhiên xuất hiện ở đây.Cứ vậy đuổi theo.Tâm trạng Tần Nhã cũng rất phức tạp, lúc này cũng không muốn nổi giận mà xoay người đi vào.Trần Khiêm gọi một chiếc xe, đi đến đứng ở bên ngoài cửa nhà Tô Mộc Vũ.Đương nhiên mấy người bạn của Tô Mộc Vũ cũng ở đây, lúc này đang ở phòng của Tô Mộc Vũ trên tầng hai.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Tô Mộc Vũ nhéo mạnh vào lòng bàn tay của mình, chỉ hi vọng cảm giác đau đớn này có thể làmcho nước mắt đừng rơi vào lúc này.Còn nhóm Tô Mông Mông thì lại tức giận nhìn Trần Khiêm.Trên đường bọn họ vẫn khuyên Tô Mộc Vũ, Trần Khiêm sẽ không phải là người như vậy đâu.Để Tô Mộc Vũ có lòng tin với Trần Khiêm.Dù sao thì bình thường lúc Trần Khiêm với Tô Mộc Vũ gọi điện với nhau, các chị em trong phòng cũng hay nghe lén, nghe những lời Trần Khiêm nói rất mộc mạc đơn giản.Hoàn toàn không phải là kiểu cậu ấm ăn chơi trác táng.Nhưng thực sự bây giờ, đến cả mấy người Tô Mông Mông cũng rất kinh ngạc. Trần Khiêm lại khốn nạn như vậy! “Mộc Vũ, cậu đừng hiểu lầm!” Trần Khiêm vội rút tay lại.“Tớ nghe người ta nói, hôm nay cậu đính hôn với người khác? Có phải là sự thật không?”Tô Mộc Vũ hỏi.“Không phải, cậu nghe tớ giải thích!”Trần Khiêm cũng lo lắng, nếu như tình cảm giữa mình với Tô Mộc Vũ bị phá hỏng chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy thì Trần Khiêm sẽ rất hối hận.“Cô ấy chính là Tôi Mộc Vũ à?”Tân Nhã cũng không biết nói gì.Đúng vậy, Tô Mộc Vũ đến đột ngột quá.Hơn nữa, lúc này Tân Nhã còn quan sát Tô Mộc Vũ.Thật sự rất xinh đẹp, vả lại còn khí chất ngời ngời.Chẳng trách Trần Khiêm lại cứ nhớ mãi không quên như vậy.Thậm chí còn nhìn Tô Mộc Vũ với ánh mắt ghen tỊ.Cảm xúc của Tô Mộc Vũ cũng đã ổn hơn.“Trần Khiêm, cậu làm tớ quá thất vọng rồi, vô cùng thất vọng! Tớ không muốn thấy cậu nữa!”Nói xong, Tô Mộc Vũ đẩy mạnh Trần Khiêm ra. Sau đó xoay người, che miệng chạy ra ngoài.“Tên khốn, con mẹ nó thật tởm, có tiền là ngon lắm sao!”Ngay cả Ngô Văn Văn cũng không chịu được mà mắng giúp Tô Mộc Vũ một câu.Dù sao thì đều là con gái, đối với loại đàn ông khốn nạn thì giống như cùng chung kẻ thù.Trần Khiêm lo đến nỗi mặt trắng bệch.Thậm chí còn không kịp suy nghĩ tại sao Tô Mộc Vũ lại đột nhiên xuất hiện ở đây.Cứ vậy đuổi theo.Tâm trạng Tần Nhã cũng rất phức tạp, lúc này cũng không muốn nổi giận mà xoay người đi vào.Trần Khiêm gọi một chiếc xe, đi đến đứng ở bên ngoài cửa nhà Tô Mộc Vũ.Đương nhiên mấy người bạn của Tô Mộc Vũ cũng ở đây, lúc này đang ở phòng của Tô Mộc Vũ trên tầng hai.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Tô Mộc Vũ nhéo mạnh vào lòng bàn tay của mình, chỉ hi vọng cảm giác đau đớn này có thể làmcho nước mắt đừng rơi vào lúc này.Còn nhóm Tô Mông Mông thì lại tức giận nhìn Trần Khiêm.Trên đường bọn họ vẫn khuyên Tô Mộc Vũ, Trần Khiêm sẽ không phải là người như vậy đâu.Để Tô Mộc Vũ có lòng tin với Trần Khiêm.Dù sao thì bình thường lúc Trần Khiêm với Tô Mộc Vũ gọi điện với nhau, các chị em trong phòng cũng hay nghe lén, nghe những lời Trần Khiêm nói rất mộc mạc đơn giản.Hoàn toàn không phải là kiểu cậu ấm ăn chơi trác táng.Nhưng thực sự bây giờ, đến cả mấy người Tô Mông Mông cũng rất kinh ngạc. Trần Khiêm lại khốn nạn như vậy! “Mộc Vũ, cậu đừng hiểu lầm!” Trần Khiêm vội rút tay lại.“Tớ nghe người ta nói, hôm nay cậu đính hôn với người khác? Có phải là sự thật không?”Tô Mộc Vũ hỏi.“Không phải, cậu nghe tớ giải thích!”Trần Khiêm cũng lo lắng, nếu như tình cảm giữa mình với Tô Mộc Vũ bị phá hỏng chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy thì Trần Khiêm sẽ rất hối hận.“Cô ấy chính là Tôi Mộc Vũ à?”Tân Nhã cũng không biết nói gì.Đúng vậy, Tô Mộc Vũ đến đột ngột quá.Hơn nữa, lúc này Tân Nhã còn quan sát Tô Mộc Vũ.Thật sự rất xinh đẹp, vả lại còn khí chất ngời ngời.Chẳng trách Trần Khiêm lại cứ nhớ mãi không quên như vậy.Thậm chí còn nhìn Tô Mộc Vũ với ánh mắt ghen tỊ.Cảm xúc của Tô Mộc Vũ cũng đã ổn hơn.“Trần Khiêm, cậu làm tớ quá thất vọng rồi, vô cùng thất vọng! Tớ không muốn thấy cậu nữa!”Nói xong, Tô Mộc Vũ đẩy mạnh Trần Khiêm ra. Sau đó xoay người, che miệng chạy ra ngoài.“Tên khốn, con mẹ nó thật tởm, có tiền là ngon lắm sao!”Ngay cả Ngô Văn Văn cũng không chịu được mà mắng giúp Tô Mộc Vũ một câu.Dù sao thì đều là con gái, đối với loại đàn ông khốn nạn thì giống như cùng chung kẻ thù.Trần Khiêm lo đến nỗi mặt trắng bệch.Thậm chí còn không kịp suy nghĩ tại sao Tô Mộc Vũ lại đột nhiên xuất hiện ở đây.Cứ vậy đuổi theo.Tâm trạng Tần Nhã cũng rất phức tạp, lúc này cũng không muốn nổi giận mà xoay người đi vào.Trần Khiêm gọi một chiếc xe, đi đến đứng ở bên ngoài cửa nhà Tô Mộc Vũ.Đương nhiên mấy người bạn của Tô Mộc Vũ cũng ở đây, lúc này đang ở phòng của Tô Mộc Vũ trên tầng hai.

Chương 790: Có tiền là ngon lắm sao