Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 816: Đó là xe gì vậy
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.Cửa xe chầm chậm mở ra.Người bước từ bên trong ra lại là một người ăn mặc lộng lẫy, mắt híp, dáng người hơi mập.Vẫy tay với mọi người.“Anh ta là cậu Trần?”. Truyện Kiếm Hiệp“Chắc không đâu?”“Tất nhiên không phải rồi, tôi biết anh ta, anh ta là cậu Hoàng tên Hoàng Vĩnh Hào, con trai của đạigia giàu nhất Tô Thành!”“Hả? Thì ra là cậu Hoàng à, xem ra anh ta đến thay cho cậu Trần nhỉ?”Mọi người thảo luận sôi nổi.Mà khi thấy Hoàng Vĩnh Hào, các lãnh đạo đều rất thất vọng.Nhưng cũng rất xem trọng, dù sao Hoàng Vĩnh Hào cũng là một trong những khách quý.Tô Mộc Vũ thì không quen người tên Hoàng Vĩnh Hào này, chỉ thấy ngạc nhiên và thất vọng.Sao Trần Khiêm lại không đến? Mình có thể đứng ở một góc không nói chuyện với cậu ấy nhưng để mình được gặp cậu ấy một lầncũng được.Mặc dù Tô Mộc Vũ không phải người thích khoe khoang.Nhưng trong cảnh tượng hoành tráng như vậy, bạn trai của mình lại nổi bật, là con gái, cô vẫn thấy cực kỳ vui vẻ.Nhưng không ngờ, không phải là Trần Khiêm!Kết quả cũng chắc hẳn phải vậy, Hoàng Vĩnh Hào không biết Tô Mộc Vũ.Nên đi theo đoàn người lên bậc thang phía trên.“Ồ? Chuyện gì thế này? Sao bạn trai cậu lại không chào cậu?”Ban nãy Dương Hoa Lệ sợ thật.Nhưng bây giờ thì vui vẻ khi người khác gặp xui xẻo.“Úi chà đúng là sốt ruột muốn chết, cậu ta không phải cậu Trần, cậu Trần không đến!”Tô Mông Mông tiếc nuối nói.Nói như vậy, Dương Hoa Lệ lại đắc ý rồi.“Ra oai gì chứ, còn nói bạn trai mình giỏi giang lắm, đúng là làm người ta kinh tởm mà, tôi thấy cái tát đó còn nhẹ lắm!”Dương Hoa Lệ cảm giác mình bị đùa bốn. Nên hơi tức giận nói.Nhưng sau khi hội trường ồn ào, mới vừa yên tĩnh không lâu thì lại có âm thanh như tiếng sấm nổ.“Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi” Có người hét lên cuồng loạn. “Đó là xe gì vậy?”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.Cửa xe chầm chậm mở ra.Người bước từ bên trong ra lại là một người ăn mặc lộng lẫy, mắt híp, dáng người hơi mập.Vẫy tay với mọi người.“Anh ta là cậu Trần?”. Truyện Kiếm Hiệp“Chắc không đâu?”“Tất nhiên không phải rồi, tôi biết anh ta, anh ta là cậu Hoàng tên Hoàng Vĩnh Hào, con trai của đạigia giàu nhất Tô Thành!”“Hả? Thì ra là cậu Hoàng à, xem ra anh ta đến thay cho cậu Trần nhỉ?”Mọi người thảo luận sôi nổi.Mà khi thấy Hoàng Vĩnh Hào, các lãnh đạo đều rất thất vọng.Nhưng cũng rất xem trọng, dù sao Hoàng Vĩnh Hào cũng là một trong những khách quý.Tô Mộc Vũ thì không quen người tên Hoàng Vĩnh Hào này, chỉ thấy ngạc nhiên và thất vọng.Sao Trần Khiêm lại không đến? Mình có thể đứng ở một góc không nói chuyện với cậu ấy nhưng để mình được gặp cậu ấy một lầncũng được.Mặc dù Tô Mộc Vũ không phải người thích khoe khoang.Nhưng trong cảnh tượng hoành tráng như vậy, bạn trai của mình lại nổi bật, là con gái, cô vẫn thấy cực kỳ vui vẻ.Nhưng không ngờ, không phải là Trần Khiêm!Kết quả cũng chắc hẳn phải vậy, Hoàng Vĩnh Hào không biết Tô Mộc Vũ.Nên đi theo đoàn người lên bậc thang phía trên.“Ồ? Chuyện gì thế này? Sao bạn trai cậu lại không chào cậu?”Ban nãy Dương Hoa Lệ sợ thật.Nhưng bây giờ thì vui vẻ khi người khác gặp xui xẻo.“Úi chà đúng là sốt ruột muốn chết, cậu ta không phải cậu Trần, cậu Trần không đến!”Tô Mông Mông tiếc nuối nói.Nói như vậy, Dương Hoa Lệ lại đắc ý rồi.“Ra oai gì chứ, còn nói bạn trai mình giỏi giang lắm, đúng là làm người ta kinh tởm mà, tôi thấy cái tát đó còn nhẹ lắm!”Dương Hoa Lệ cảm giác mình bị đùa bốn. Nên hơi tức giận nói.Nhưng sau khi hội trường ồn ào, mới vừa yên tĩnh không lâu thì lại có âm thanh như tiếng sấm nổ.“Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi” Có người hét lên cuồng loạn. “Đó là xe gì vậy?”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.Cửa xe chầm chậm mở ra.Người bước từ bên trong ra lại là một người ăn mặc lộng lẫy, mắt híp, dáng người hơi mập.Vẫy tay với mọi người.“Anh ta là cậu Trần?”. Truyện Kiếm Hiệp“Chắc không đâu?”“Tất nhiên không phải rồi, tôi biết anh ta, anh ta là cậu Hoàng tên Hoàng Vĩnh Hào, con trai của đạigia giàu nhất Tô Thành!”“Hả? Thì ra là cậu Hoàng à, xem ra anh ta đến thay cho cậu Trần nhỉ?”Mọi người thảo luận sôi nổi.Mà khi thấy Hoàng Vĩnh Hào, các lãnh đạo đều rất thất vọng.Nhưng cũng rất xem trọng, dù sao Hoàng Vĩnh Hào cũng là một trong những khách quý.Tô Mộc Vũ thì không quen người tên Hoàng Vĩnh Hào này, chỉ thấy ngạc nhiên và thất vọng.Sao Trần Khiêm lại không đến? Mình có thể đứng ở một góc không nói chuyện với cậu ấy nhưng để mình được gặp cậu ấy một lầncũng được.Mặc dù Tô Mộc Vũ không phải người thích khoe khoang.Nhưng trong cảnh tượng hoành tráng như vậy, bạn trai của mình lại nổi bật, là con gái, cô vẫn thấy cực kỳ vui vẻ.Nhưng không ngờ, không phải là Trần Khiêm!Kết quả cũng chắc hẳn phải vậy, Hoàng Vĩnh Hào không biết Tô Mộc Vũ.Nên đi theo đoàn người lên bậc thang phía trên.“Ồ? Chuyện gì thế này? Sao bạn trai cậu lại không chào cậu?”Ban nãy Dương Hoa Lệ sợ thật.Nhưng bây giờ thì vui vẻ khi người khác gặp xui xẻo.“Úi chà đúng là sốt ruột muốn chết, cậu ta không phải cậu Trần, cậu Trần không đến!”Tô Mông Mông tiếc nuối nói.Nói như vậy, Dương Hoa Lệ lại đắc ý rồi.“Ra oai gì chứ, còn nói bạn trai mình giỏi giang lắm, đúng là làm người ta kinh tởm mà, tôi thấy cái tát đó còn nhẹ lắm!”Dương Hoa Lệ cảm giác mình bị đùa bốn. Nên hơi tức giận nói.Nhưng sau khi hội trường ồn ào, mới vừa yên tĩnh không lâu thì lại có âm thanh như tiếng sấm nổ.“Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi” Có người hét lên cuồng loạn. “Đó là xe gì vậy?”