Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 828: Bình thường làm gì có cơ hội thế này

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Chị ấy là diễn viên nổi tiếng Dương Vũ Phỉ, mẹ ơi, tớ lại được gặp chị ấy ở đây!”Hồ Tuệ Mẫn hơi ngạc nhiên nói.“Khu thắng cảnh này, một vài nhóm người nổi tiếng đến Thục Đô tham gia hoạt động đều thích đến đây chơi, nhưng không ngờ người nổi tiếng như Dương Vũ Phỉ cũng đến!”Vương Văn cũng vui vẻ nói.Dù sao cô ấy lập nghiệp ở Thục Đô, chắc chắn sẽ biết được vài chuyện.“Ha ha, nếu tớ nhớ không lầm, Tuệ Mẫn chưa bao giờ theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái một cô diễn viên duy nhất là Dương Vũ Phỉ đúng không? Lúc còn học cấp ba, bên cạnh giường cậu dán đầy poster của Dương Vũ Phỉ”Hồ Tuệ Mẫn gật đầu: “Đúng vậy, tớ thích tính tự kỷ luật của chị ấy, đã nhiều năm trôi qua, tớ cũng theo thói quen tự kỷ luật của chị ấy để yêu cầu chính bản thân mình! Tớ đã xem hết tất cả các tác phẩm của chị ấy!”“Vậy còn chờ gì nữa, Tuệ Mẫn cậu nhìn đi, nhiều người muốn được ký tên quá chừng, tụi mình cũng sang đó xin chữ ký đi...”Hiển nhiên Vương Văn cũng rất thích Dương Vũ Phỉ nên nói ngay.“Được đó được đó, tớ cũng thích Dương Vũ Phi, tụi mình đi chung đi!”Vương Kiện và Lương Mạnh, Thẩm Quân Văn đều không có ý kiến gì.Dù sao với tư cách là nữ thần quốc dân, không những được các cô gái yêu mến mà còn là tình nhân trong mộng của các chàng trai.Trần Khiêm cũng rất thích cô diễn viên này.Xinh đẹp, lại rất có khí chất, quan trọng là tính tình thân thiện dễ gần, rất bình dị.Hình như cô ấy là nghệ sĩ của công ty điện ảnh ở Yên Kinh dưới trướng chị mình.“Trần Khiêm Trần Khiêm, cậu cũng sang đó đi, tụi mình chụp hình chung với chị ấy! Bình thường làm gì có cơ hội thế này!”Vương Văn kêu Trần Khiêm.Khế gật đầu cười.Trần Khiêm cũng không nói gì.Dù sao nếu muốn chụp hình chung với cô diễn viên này, chỉ cần gọi cô ấy sang là được.Tất nhiên không cần phải tranh giành thế này.Mà sau khi Vương Văn kêu Trần Khiêm xong cũng chạy sang.Trần Khiêm đang muốn nhân cơ hội này rời đi.Nhưng mới vừa quay đầu.Lại thấy trong khu vui chơi thắng cảnh, có vài cô gái ăn mặc lộng lẫy, đang đi ra ngoài dưới sự bao vây của một nhóm người.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Chị ấy là diễn viên nổi tiếng Dương Vũ Phỉ, mẹ ơi, tớ lại được gặp chị ấy ở đây!”Hồ Tuệ Mẫn hơi ngạc nhiên nói.“Khu thắng cảnh này, một vài nhóm người nổi tiếng đến Thục Đô tham gia hoạt động đều thích đến đây chơi, nhưng không ngờ người nổi tiếng như Dương Vũ Phỉ cũng đến!”Vương Văn cũng vui vẻ nói.Dù sao cô ấy lập nghiệp ở Thục Đô, chắc chắn sẽ biết được vài chuyện.“Ha ha, nếu tớ nhớ không lầm, Tuệ Mẫn chưa bao giờ theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái một cô diễn viên duy nhất là Dương Vũ Phỉ đúng không? Lúc còn học cấp ba, bên cạnh giường cậu dán đầy poster của Dương Vũ Phỉ”Hồ Tuệ Mẫn gật đầu: “Đúng vậy, tớ thích tính tự kỷ luật của chị ấy, đã nhiều năm trôi qua, tớ cũng theo thói quen tự kỷ luật của chị ấy để yêu cầu chính bản thân mình! Tớ đã xem hết tất cả các tác phẩm của chị ấy!”“Vậy còn chờ gì nữa, Tuệ Mẫn cậu nhìn đi, nhiều người muốn được ký tên quá chừng, tụi mình cũng sang đó xin chữ ký đi...”Hiển nhiên Vương Văn cũng rất thích Dương Vũ Phỉ nên nói ngay.“Được đó được đó, tớ cũng thích Dương Vũ Phi, tụi mình đi chung đi!”Vương Kiện và Lương Mạnh, Thẩm Quân Văn đều không có ý kiến gì.Dù sao với tư cách là nữ thần quốc dân, không những được các cô gái yêu mến mà còn là tình nhân trong mộng của các chàng trai.Trần Khiêm cũng rất thích cô diễn viên này.Xinh đẹp, lại rất có khí chất, quan trọng là tính tình thân thiện dễ gần, rất bình dị.Hình như cô ấy là nghệ sĩ của công ty điện ảnh ở Yên Kinh dưới trướng chị mình.“Trần Khiêm Trần Khiêm, cậu cũng sang đó đi, tụi mình chụp hình chung với chị ấy! Bình thường làm gì có cơ hội thế này!”Vương Văn kêu Trần Khiêm.Khế gật đầu cười.Trần Khiêm cũng không nói gì.Dù sao nếu muốn chụp hình chung với cô diễn viên này, chỉ cần gọi cô ấy sang là được.Tất nhiên không cần phải tranh giành thế này.Mà sau khi Vương Văn kêu Trần Khiêm xong cũng chạy sang.Trần Khiêm đang muốn nhân cơ hội này rời đi.Nhưng mới vừa quay đầu.Lại thấy trong khu vui chơi thắng cảnh, có vài cô gái ăn mặc lộng lẫy, đang đi ra ngoài dưới sự bao vây của một nhóm người.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Chị ấy là diễn viên nổi tiếng Dương Vũ Phỉ, mẹ ơi, tớ lại được gặp chị ấy ở đây!”Hồ Tuệ Mẫn hơi ngạc nhiên nói.“Khu thắng cảnh này, một vài nhóm người nổi tiếng đến Thục Đô tham gia hoạt động đều thích đến đây chơi, nhưng không ngờ người nổi tiếng như Dương Vũ Phỉ cũng đến!”Vương Văn cũng vui vẻ nói.Dù sao cô ấy lập nghiệp ở Thục Đô, chắc chắn sẽ biết được vài chuyện.“Ha ha, nếu tớ nhớ không lầm, Tuệ Mẫn chưa bao giờ theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái một cô diễn viên duy nhất là Dương Vũ Phỉ đúng không? Lúc còn học cấp ba, bên cạnh giường cậu dán đầy poster của Dương Vũ Phỉ”Hồ Tuệ Mẫn gật đầu: “Đúng vậy, tớ thích tính tự kỷ luật của chị ấy, đã nhiều năm trôi qua, tớ cũng theo thói quen tự kỷ luật của chị ấy để yêu cầu chính bản thân mình! Tớ đã xem hết tất cả các tác phẩm của chị ấy!”“Vậy còn chờ gì nữa, Tuệ Mẫn cậu nhìn đi, nhiều người muốn được ký tên quá chừng, tụi mình cũng sang đó xin chữ ký đi...”Hiển nhiên Vương Văn cũng rất thích Dương Vũ Phỉ nên nói ngay.“Được đó được đó, tớ cũng thích Dương Vũ Phi, tụi mình đi chung đi!”Vương Kiện và Lương Mạnh, Thẩm Quân Văn đều không có ý kiến gì.Dù sao với tư cách là nữ thần quốc dân, không những được các cô gái yêu mến mà còn là tình nhân trong mộng của các chàng trai.Trần Khiêm cũng rất thích cô diễn viên này.Xinh đẹp, lại rất có khí chất, quan trọng là tính tình thân thiện dễ gần, rất bình dị.Hình như cô ấy là nghệ sĩ của công ty điện ảnh ở Yên Kinh dưới trướng chị mình.“Trần Khiêm Trần Khiêm, cậu cũng sang đó đi, tụi mình chụp hình chung với chị ấy! Bình thường làm gì có cơ hội thế này!”Vương Văn kêu Trần Khiêm.Khế gật đầu cười.Trần Khiêm cũng không nói gì.Dù sao nếu muốn chụp hình chung với cô diễn viên này, chỉ cần gọi cô ấy sang là được.Tất nhiên không cần phải tranh giành thế này.Mà sau khi Vương Văn kêu Trần Khiêm xong cũng chạy sang.Trần Khiêm đang muốn nhân cơ hội này rời đi.Nhưng mới vừa quay đầu.Lại thấy trong khu vui chơi thắng cảnh, có vài cô gái ăn mặc lộng lẫy, đang đi ra ngoài dưới sự bao vây của một nhóm người.

Chương 828: Bình thường làm gì có cơ hội thế này