Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 835: Sao bây giờ mới về
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Anh nhìn điện thoại của mình. Đấy! Giúp người †a để rồi nhận lại những lời mắng chửi.Bởi vì trong lòng còn đang nhớ đến chuyện của Tô Tử Nguyệt.Nên Trần Khiêm không hề quan tâm đến những lời của Hồ Tuệ Mẫn. Vội vã lên núi. Lúc anh đi vào, cũng là lúc có kết quả.“Cậu TrầnÔng lão này họ Ngô, là bậc thầy về nền văn minh thư pháp và sưu tầm đồ cổ ở khu vực Tây Nam.Thấy Trần Khiêm bước vào, ông ấy cười nói.“Chào thầy Ngô! Thầy đã biết được nguồn gốc của khối ngọc này rồi ạ?”Trần Khiêm hỏi.Thầy Ngô gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì hình như lúc trước tôi đã từng nhìn thấy ngọc bội giống như vậy nhưng không dám xác nhận nên tôi đã điều tra cẩn thận rồi mới dám xác định. Ngọc bội này là ngọc bội đặc biệt của nhà họ Phương ở Thục Đô, mỗi người trong thế hệ sau của nhà họ Phương đều có! Nhưng ngọc bội chia làm ba cấp, khối ngọc này thuộc hàng cao cấp nhất cho nên người nắm giữ ngọc bội này, hẳn tên là Phương Mộng Hân, là con cháu trong dòng chính của nhà họ Phương!”“Nhà họ Phương ở Thục Đô?” Trần Khiêm gật đầu: “Lúc trước tôi đã từng điều tra rất nhiều gia tộc lớn ở Thục Đô nhưng chưa bao giờ thấy nhà họ Phương cả?”“Ha ha, tất nhiên là không tra được rồi cậu Trần, nhà họ Phương đã mai danh ẩn tích suốt vài thập niên, trên đời không có tin tức gì về nhà họ Phương cả. Lúc trước ở Thục Đô và thậm chí là Hoa Hạ, nhà họ Phương là một gia tộc lớn rất mạnh nhưng dường như trong một đêm là biến mất ngay! Không có bất kỳ tin tức gì, dần dần cũng không còn ai nhắc đến nhà họ Phương nữa!”“Hả?”Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt đều hơi thất vọng.Chu Minh nhíu mày nói: “Một gia tộc lợi hại như vậy mà trong một đêm, tất cả những tin tức đều biến mất, chắc chăn lúc đó đã xảy ra tai nạn gì đó, chẳng lẽ nhà họ Phương phá sản, trắng tay?”“Thế thì không thể nào, nếu phá sản thì sao họ có năng lực bịt miệng tất cả các phương tiện truyền thông được.”Trần Khiêm lắc đầu. Thầy Ngô gật đầu cười: “Cậu Trần nói đúng, giống với người của thế hệ trước chúng tôi, chúng tôi đều tin rằng nhà họ Phương không hề phá sản mà hoàn toàn ngược lại, nhà họ Phương đã lớn mạnh hơn, hơn nữa còn ở Thục Xuyên, chẳng đi đâu cải! Lại có người đoán rằng, rất nhiều sản nghiệp của những gia tộc lớn ở Thục Xuyên đều trực thuộc. nhà họ Phương, không ai điều tra được!”“Kỳ lạ, nhà họ Phương mạnh thế thì khiêm tốn làm gì? Hơn nữa tổng hợp với những manh mối lúc trước, nhà họ Phương cũng có người ra ngoài hoạt động, giống như những gì mà lúc trước Lý Chấn Quốc đã điều tra được, ông Ngụy đã từng nhìn thấy một thanh niên cực kỳ giỏi giang có đeo ngọc bội này xuất hiện ở Lương Thành!”. ngôn tình hayTrần Khiêm thầm nghĩ. Hơn nữa Trần Khiêm lại nghĩ đến cô gái khá giống với Tô Tử Nguyệt, cũng có thế lực rất mạnh mà mình đã gặp ở trước khu thắng cảnh.Trời... Có khi nào, cô ấy đến từ nhà họ Phương không?Trần Khiêm cảm thấy mình sắp tìm được rồi.Sau khi cảm ơn ông Ngô xong, Trần Khiêm đưa Tô Tử Nguyệt về.Tất nhiên, chuyện cô gái kia, cũng để cho Chu Minh đi điều tra.Nhưng Trần Khiêm chỉ nói muốn hỏi thăm về nhà họ Phương này thôi, chứ không nói cho Chu Minh biết cụ thể là chuyện gì.“Cháu trai, điều tra sao rồi? Sao bây giờ mới về?”Mới vừa về đến khu biệt thự mà Chu Minh sắp. Xếp.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Anh nhìn điện thoại của mình. Đấy! Giúp người †a để rồi nhận lại những lời mắng chửi.Bởi vì trong lòng còn đang nhớ đến chuyện của Tô Tử Nguyệt.Nên Trần Khiêm không hề quan tâm đến những lời của Hồ Tuệ Mẫn. Vội vã lên núi. Lúc anh đi vào, cũng là lúc có kết quả.“Cậu TrầnÔng lão này họ Ngô, là bậc thầy về nền văn minh thư pháp và sưu tầm đồ cổ ở khu vực Tây Nam.Thấy Trần Khiêm bước vào, ông ấy cười nói.“Chào thầy Ngô! Thầy đã biết được nguồn gốc của khối ngọc này rồi ạ?”Trần Khiêm hỏi.Thầy Ngô gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì hình như lúc trước tôi đã từng nhìn thấy ngọc bội giống như vậy nhưng không dám xác nhận nên tôi đã điều tra cẩn thận rồi mới dám xác định. Ngọc bội này là ngọc bội đặc biệt của nhà họ Phương ở Thục Đô, mỗi người trong thế hệ sau của nhà họ Phương đều có! Nhưng ngọc bội chia làm ba cấp, khối ngọc này thuộc hàng cao cấp nhất cho nên người nắm giữ ngọc bội này, hẳn tên là Phương Mộng Hân, là con cháu trong dòng chính của nhà họ Phương!”“Nhà họ Phương ở Thục Đô?” Trần Khiêm gật đầu: “Lúc trước tôi đã từng điều tra rất nhiều gia tộc lớn ở Thục Đô nhưng chưa bao giờ thấy nhà họ Phương cả?”“Ha ha, tất nhiên là không tra được rồi cậu Trần, nhà họ Phương đã mai danh ẩn tích suốt vài thập niên, trên đời không có tin tức gì về nhà họ Phương cả. Lúc trước ở Thục Đô và thậm chí là Hoa Hạ, nhà họ Phương là một gia tộc lớn rất mạnh nhưng dường như trong một đêm là biến mất ngay! Không có bất kỳ tin tức gì, dần dần cũng không còn ai nhắc đến nhà họ Phương nữa!”“Hả?”Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt đều hơi thất vọng.Chu Minh nhíu mày nói: “Một gia tộc lợi hại như vậy mà trong một đêm, tất cả những tin tức đều biến mất, chắc chăn lúc đó đã xảy ra tai nạn gì đó, chẳng lẽ nhà họ Phương phá sản, trắng tay?”“Thế thì không thể nào, nếu phá sản thì sao họ có năng lực bịt miệng tất cả các phương tiện truyền thông được.”Trần Khiêm lắc đầu. Thầy Ngô gật đầu cười: “Cậu Trần nói đúng, giống với người của thế hệ trước chúng tôi, chúng tôi đều tin rằng nhà họ Phương không hề phá sản mà hoàn toàn ngược lại, nhà họ Phương đã lớn mạnh hơn, hơn nữa còn ở Thục Xuyên, chẳng đi đâu cải! Lại có người đoán rằng, rất nhiều sản nghiệp của những gia tộc lớn ở Thục Xuyên đều trực thuộc. nhà họ Phương, không ai điều tra được!”“Kỳ lạ, nhà họ Phương mạnh thế thì khiêm tốn làm gì? Hơn nữa tổng hợp với những manh mối lúc trước, nhà họ Phương cũng có người ra ngoài hoạt động, giống như những gì mà lúc trước Lý Chấn Quốc đã điều tra được, ông Ngụy đã từng nhìn thấy một thanh niên cực kỳ giỏi giang có đeo ngọc bội này xuất hiện ở Lương Thành!”. ngôn tình hayTrần Khiêm thầm nghĩ. Hơn nữa Trần Khiêm lại nghĩ đến cô gái khá giống với Tô Tử Nguyệt, cũng có thế lực rất mạnh mà mình đã gặp ở trước khu thắng cảnh.Trời... Có khi nào, cô ấy đến từ nhà họ Phương không?Trần Khiêm cảm thấy mình sắp tìm được rồi.Sau khi cảm ơn ông Ngô xong, Trần Khiêm đưa Tô Tử Nguyệt về.Tất nhiên, chuyện cô gái kia, cũng để cho Chu Minh đi điều tra.Nhưng Trần Khiêm chỉ nói muốn hỏi thăm về nhà họ Phương này thôi, chứ không nói cho Chu Minh biết cụ thể là chuyện gì.“Cháu trai, điều tra sao rồi? Sao bây giờ mới về?”Mới vừa về đến khu biệt thự mà Chu Minh sắp. Xếp.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Anh nhìn điện thoại của mình. Đấy! Giúp người †a để rồi nhận lại những lời mắng chửi.Bởi vì trong lòng còn đang nhớ đến chuyện của Tô Tử Nguyệt.Nên Trần Khiêm không hề quan tâm đến những lời của Hồ Tuệ Mẫn. Vội vã lên núi. Lúc anh đi vào, cũng là lúc có kết quả.“Cậu TrầnÔng lão này họ Ngô, là bậc thầy về nền văn minh thư pháp và sưu tầm đồ cổ ở khu vực Tây Nam.Thấy Trần Khiêm bước vào, ông ấy cười nói.“Chào thầy Ngô! Thầy đã biết được nguồn gốc của khối ngọc này rồi ạ?”Trần Khiêm hỏi.Thầy Ngô gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì hình như lúc trước tôi đã từng nhìn thấy ngọc bội giống như vậy nhưng không dám xác nhận nên tôi đã điều tra cẩn thận rồi mới dám xác định. Ngọc bội này là ngọc bội đặc biệt của nhà họ Phương ở Thục Đô, mỗi người trong thế hệ sau của nhà họ Phương đều có! Nhưng ngọc bội chia làm ba cấp, khối ngọc này thuộc hàng cao cấp nhất cho nên người nắm giữ ngọc bội này, hẳn tên là Phương Mộng Hân, là con cháu trong dòng chính của nhà họ Phương!”“Nhà họ Phương ở Thục Đô?” Trần Khiêm gật đầu: “Lúc trước tôi đã từng điều tra rất nhiều gia tộc lớn ở Thục Đô nhưng chưa bao giờ thấy nhà họ Phương cả?”“Ha ha, tất nhiên là không tra được rồi cậu Trần, nhà họ Phương đã mai danh ẩn tích suốt vài thập niên, trên đời không có tin tức gì về nhà họ Phương cả. Lúc trước ở Thục Đô và thậm chí là Hoa Hạ, nhà họ Phương là một gia tộc lớn rất mạnh nhưng dường như trong một đêm là biến mất ngay! Không có bất kỳ tin tức gì, dần dần cũng không còn ai nhắc đến nhà họ Phương nữa!”“Hả?”Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt đều hơi thất vọng.Chu Minh nhíu mày nói: “Một gia tộc lợi hại như vậy mà trong một đêm, tất cả những tin tức đều biến mất, chắc chăn lúc đó đã xảy ra tai nạn gì đó, chẳng lẽ nhà họ Phương phá sản, trắng tay?”“Thế thì không thể nào, nếu phá sản thì sao họ có năng lực bịt miệng tất cả các phương tiện truyền thông được.”Trần Khiêm lắc đầu. Thầy Ngô gật đầu cười: “Cậu Trần nói đúng, giống với người của thế hệ trước chúng tôi, chúng tôi đều tin rằng nhà họ Phương không hề phá sản mà hoàn toàn ngược lại, nhà họ Phương đã lớn mạnh hơn, hơn nữa còn ở Thục Xuyên, chẳng đi đâu cải! Lại có người đoán rằng, rất nhiều sản nghiệp của những gia tộc lớn ở Thục Xuyên đều trực thuộc. nhà họ Phương, không ai điều tra được!”“Kỳ lạ, nhà họ Phương mạnh thế thì khiêm tốn làm gì? Hơn nữa tổng hợp với những manh mối lúc trước, nhà họ Phương cũng có người ra ngoài hoạt động, giống như những gì mà lúc trước Lý Chấn Quốc đã điều tra được, ông Ngụy đã từng nhìn thấy một thanh niên cực kỳ giỏi giang có đeo ngọc bội này xuất hiện ở Lương Thành!”. ngôn tình hayTrần Khiêm thầm nghĩ. Hơn nữa Trần Khiêm lại nghĩ đến cô gái khá giống với Tô Tử Nguyệt, cũng có thế lực rất mạnh mà mình đã gặp ở trước khu thắng cảnh.Trời... Có khi nào, cô ấy đến từ nhà họ Phương không?Trần Khiêm cảm thấy mình sắp tìm được rồi.Sau khi cảm ơn ông Ngô xong, Trần Khiêm đưa Tô Tử Nguyệt về.Tất nhiên, chuyện cô gái kia, cũng để cho Chu Minh đi điều tra.Nhưng Trần Khiêm chỉ nói muốn hỏi thăm về nhà họ Phương này thôi, chứ không nói cho Chu Minh biết cụ thể là chuyện gì.“Cháu trai, điều tra sao rồi? Sao bây giờ mới về?”Mới vừa về đến khu biệt thự mà Chu Minh sắp. Xếp.