Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 839: Cậu học lớp nào

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nói thật thì Trần Khiêm không sợ thế lực sau lưng cô gái này.Tất nhiên, chuyện đáng ăn mừng là chỉ cần mình được gặp cô ấy lần nữa thì hay biết mấy.Lập tức trong lòng Trần Khiêm đã có cách giải quyết.“Cậu học lớp nào?”Trần Khiêm hỏi nhóc mập.Sau đó nhóc mập nói hết tên khoa và tuổi của mình ra.Cuối cùng Trần Khiêm ra hiệu cho cấp dưới để lại một số tiền thưởng, lúc này mới rời đi.Nếu đã không thể bứt dây động rừng thì Trần Khiêm nghĩ chi bằng đi đường vòng, vào trường, tìm cơ hội tiếp xúc với cô gái tên Kiển Nám này.Chỉ cần không mất dấu cô ấy thì mình có thể tìm được người phụ nữ tên Mộng Hân kia.Cứ làm vậy đi!Sau khi trở về, lập tức sắp xếp cho Chu Minh, bảo ông ta liên lạc với trường xếp cho mình vào.Chuyện này, tất nhiên Chu Minh thấy không thành vấn đề.Cùng lúc đó. Cảng Đảo. Đại hội đài truyền hình cũng đã kết thúc.Mà Trần Hiểu thì ngồi được chút đã đi ngay.Bởi vì Trần Hiểu đã từng nói sau khi tan họp đến tìm chị ấy nên tất nhiên Tô Mộc Vũ không dám chậm trễ.Lúc chạng vạng, đặt xe đến cửa khẩu cảng biển.Trần Hiểu sắp xếp người rồi, bảo mình đứng đây đợi.Nhưng nhìn xung quanh, trước mặt là biển nước mênh mồng, không hề thấy có chiếc thuyền nào cả.“Tụi mình cứ chờ ở đây đi, các cậu không biết, lần này cậu Dương sẽ tiếp đãi chúng ta như thế nào nhỉ, ha ha hai”Mà lúc này, có tiếng thảo luận rộn ràng vui vẻ của các cô gái.Tô Mộc Vũ nhìn sang bên kia.Thì thấy có bốn năm cô gái cùng đi về phía bên này.Trông có vẻ rất vui. “Hả2"Khi Tô Mộc Vũ thấy một cô gái trong số đó, Tô Mộc Vũ ngạc nhiên.Hiển nhiên cô gái kia cũng thấy Tô Mộc Vũ đang đứng ở cảng, lập tức ngừng bước lại ngay.Vẻ mặt cũng phấn khích hẳn lên...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nói thật thì Trần Khiêm không sợ thế lực sau lưng cô gái này.Tất nhiên, chuyện đáng ăn mừng là chỉ cần mình được gặp cô ấy lần nữa thì hay biết mấy.Lập tức trong lòng Trần Khiêm đã có cách giải quyết.“Cậu học lớp nào?”Trần Khiêm hỏi nhóc mập.Sau đó nhóc mập nói hết tên khoa và tuổi của mình ra.Cuối cùng Trần Khiêm ra hiệu cho cấp dưới để lại một số tiền thưởng, lúc này mới rời đi.Nếu đã không thể bứt dây động rừng thì Trần Khiêm nghĩ chi bằng đi đường vòng, vào trường, tìm cơ hội tiếp xúc với cô gái tên Kiển Nám này.Chỉ cần không mất dấu cô ấy thì mình có thể tìm được người phụ nữ tên Mộng Hân kia.Cứ làm vậy đi!Sau khi trở về, lập tức sắp xếp cho Chu Minh, bảo ông ta liên lạc với trường xếp cho mình vào.Chuyện này, tất nhiên Chu Minh thấy không thành vấn đề.Cùng lúc đó. Cảng Đảo. Đại hội đài truyền hình cũng đã kết thúc.Mà Trần Hiểu thì ngồi được chút đã đi ngay.Bởi vì Trần Hiểu đã từng nói sau khi tan họp đến tìm chị ấy nên tất nhiên Tô Mộc Vũ không dám chậm trễ.Lúc chạng vạng, đặt xe đến cửa khẩu cảng biển.Trần Hiểu sắp xếp người rồi, bảo mình đứng đây đợi.Nhưng nhìn xung quanh, trước mặt là biển nước mênh mồng, không hề thấy có chiếc thuyền nào cả.“Tụi mình cứ chờ ở đây đi, các cậu không biết, lần này cậu Dương sẽ tiếp đãi chúng ta như thế nào nhỉ, ha ha hai”Mà lúc này, có tiếng thảo luận rộn ràng vui vẻ của các cô gái.Tô Mộc Vũ nhìn sang bên kia.Thì thấy có bốn năm cô gái cùng đi về phía bên này.Trông có vẻ rất vui. “Hả2"Khi Tô Mộc Vũ thấy một cô gái trong số đó, Tô Mộc Vũ ngạc nhiên.Hiển nhiên cô gái kia cũng thấy Tô Mộc Vũ đang đứng ở cảng, lập tức ngừng bước lại ngay.Vẻ mặt cũng phấn khích hẳn lên...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nói thật thì Trần Khiêm không sợ thế lực sau lưng cô gái này.Tất nhiên, chuyện đáng ăn mừng là chỉ cần mình được gặp cô ấy lần nữa thì hay biết mấy.Lập tức trong lòng Trần Khiêm đã có cách giải quyết.“Cậu học lớp nào?”Trần Khiêm hỏi nhóc mập.Sau đó nhóc mập nói hết tên khoa và tuổi của mình ra.Cuối cùng Trần Khiêm ra hiệu cho cấp dưới để lại một số tiền thưởng, lúc này mới rời đi.Nếu đã không thể bứt dây động rừng thì Trần Khiêm nghĩ chi bằng đi đường vòng, vào trường, tìm cơ hội tiếp xúc với cô gái tên Kiển Nám này.Chỉ cần không mất dấu cô ấy thì mình có thể tìm được người phụ nữ tên Mộng Hân kia.Cứ làm vậy đi!Sau khi trở về, lập tức sắp xếp cho Chu Minh, bảo ông ta liên lạc với trường xếp cho mình vào.Chuyện này, tất nhiên Chu Minh thấy không thành vấn đề.Cùng lúc đó. Cảng Đảo. Đại hội đài truyền hình cũng đã kết thúc.Mà Trần Hiểu thì ngồi được chút đã đi ngay.Bởi vì Trần Hiểu đã từng nói sau khi tan họp đến tìm chị ấy nên tất nhiên Tô Mộc Vũ không dám chậm trễ.Lúc chạng vạng, đặt xe đến cửa khẩu cảng biển.Trần Hiểu sắp xếp người rồi, bảo mình đứng đây đợi.Nhưng nhìn xung quanh, trước mặt là biển nước mênh mồng, không hề thấy có chiếc thuyền nào cả.“Tụi mình cứ chờ ở đây đi, các cậu không biết, lần này cậu Dương sẽ tiếp đãi chúng ta như thế nào nhỉ, ha ha hai”Mà lúc này, có tiếng thảo luận rộn ràng vui vẻ của các cô gái.Tô Mộc Vũ nhìn sang bên kia.Thì thấy có bốn năm cô gái cùng đi về phía bên này.Trông có vẻ rất vui. “Hả2"Khi Tô Mộc Vũ thấy một cô gái trong số đó, Tô Mộc Vũ ngạc nhiên.Hiển nhiên cô gái kia cũng thấy Tô Mộc Vũ đang đứng ở cảng, lập tức ngừng bước lại ngay.Vẻ mặt cũng phấn khích hẳn lên...

Chương 839: Cậu học lớp nào