Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 858: Bọn con muốn đi nhà trẻ để chơi với các bạn khác
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Kiển Nám, Tiểu Di, hai đứa làm gì vậy?”Một ông cụ lạnh lùng nói. “Ông nội, bọn con ra ngoài chơi ạ!” “Không được, hai đứa quay về ngay cho ông!Người đâu, trông chừng cô chủ nhỏ với Tiểu Di cho cẩn thận, tuyệt đối không thể ra khỏi nhà nửa bước.“Vâng! Thưa ông!”“Tại sao chứ ông nội, tại sao các bạn khác có thể ra ngoài chơi còn bọn con thì không được? Bọn con muốn đi nhà trẻ để chơi với các bạn khác!”Khi đó Phương Kiển Nám mới sáu bảy tuổi. ngôn tình hàiLập tức cãi lại với ông nội.Chát!Ông nội ngay lập tức tát vào mặt cô bé Phương Kiển Nám mới sáu bảy tuổi.Cái tát rất mạnh. Đó là lần đầu tiên Phương Kiển Nám bị đánh.Bình thường ông nội rất yêu thương bọn họ, ngoại trừ những ngôi sao trên trời và mặt trăng ra thì thật sự, những thứ tốt nhất trên thế giới này ông đều cho bọn họ cả.Nhưng chỉ có một điều kiện duy nhất, đó là từ nhỏ đến lớn không được ra ngoài.Khi đó Phương Kiển Nám bị đánh cho nên khóc.Nhưng lại càng tò mò hơn về thế giới đầy màu sắc bên ngoài.Cho đến năm mười hai tuổi, đó là lần khiến Phương Kiển Nám ấn tượng nhất.Cô ta với Phương Di quyết định lén ra ngoài chơi.Cuối cùng lại bị ông nội phát hiện.Hôm đó, ông nội đã áp dụng gia quy mạnh nhất cho hai người bọn họ.Phương Kiển Nám mới mười hai tuổi, khi đó vẫn chỉ là một đứa trẻ.Đã bị ông nội dùng roi mây đánh cho trầy da rách thịt.Hôm đó, ông nội vừa đánh vừa khóc.“Hai đứa tưởng rằng ông nội không muốn để hai đứa ra ngoài sao. Nhưng kẻ địch của nhà họ Phương chúng ta vô cùng mạnh, không để hai đứa ra ngoài là vì muốn tốt cho hai đứa, sao hai đứa lại không nghe lời chứ!”Những vết sẹo của lần đó, đến bây giờ vẫn còn trên lưng Phương Di và Phương Kiển Nám.Giống như ám ảnh tuổi thơ được khắc trên lưng hai người vậy.Mãi đến sau này, khi đã trưởng thành rồi, cũng đã hiểu chuyện, ông nội mới cho phép bọn họ ra ngoài học, ngắm nhìn thế giới bên ngoài.Nhưng vẫn có một điều kiện, đó là không được kết bạn với người khác.Cho nên hai cô gái, thậm chí là tất cả những người trẻ tuổi của nhà họ Phương, tuổi thơ của bọn họ đều không được hoàn chỉnh, và cuộc đời của họ cũng vậy.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Kiển Nám, Tiểu Di, hai đứa làm gì vậy?”Một ông cụ lạnh lùng nói. “Ông nội, bọn con ra ngoài chơi ạ!” “Không được, hai đứa quay về ngay cho ông!Người đâu, trông chừng cô chủ nhỏ với Tiểu Di cho cẩn thận, tuyệt đối không thể ra khỏi nhà nửa bước.“Vâng! Thưa ông!”“Tại sao chứ ông nội, tại sao các bạn khác có thể ra ngoài chơi còn bọn con thì không được? Bọn con muốn đi nhà trẻ để chơi với các bạn khác!”Khi đó Phương Kiển Nám mới sáu bảy tuổi. ngôn tình hàiLập tức cãi lại với ông nội.Chát!Ông nội ngay lập tức tát vào mặt cô bé Phương Kiển Nám mới sáu bảy tuổi.Cái tát rất mạnh. Đó là lần đầu tiên Phương Kiển Nám bị đánh.Bình thường ông nội rất yêu thương bọn họ, ngoại trừ những ngôi sao trên trời và mặt trăng ra thì thật sự, những thứ tốt nhất trên thế giới này ông đều cho bọn họ cả.Nhưng chỉ có một điều kiện duy nhất, đó là từ nhỏ đến lớn không được ra ngoài.Khi đó Phương Kiển Nám bị đánh cho nên khóc.Nhưng lại càng tò mò hơn về thế giới đầy màu sắc bên ngoài.Cho đến năm mười hai tuổi, đó là lần khiến Phương Kiển Nám ấn tượng nhất.Cô ta với Phương Di quyết định lén ra ngoài chơi.Cuối cùng lại bị ông nội phát hiện.Hôm đó, ông nội đã áp dụng gia quy mạnh nhất cho hai người bọn họ.Phương Kiển Nám mới mười hai tuổi, khi đó vẫn chỉ là một đứa trẻ.Đã bị ông nội dùng roi mây đánh cho trầy da rách thịt.Hôm đó, ông nội vừa đánh vừa khóc.“Hai đứa tưởng rằng ông nội không muốn để hai đứa ra ngoài sao. Nhưng kẻ địch của nhà họ Phương chúng ta vô cùng mạnh, không để hai đứa ra ngoài là vì muốn tốt cho hai đứa, sao hai đứa lại không nghe lời chứ!”Những vết sẹo của lần đó, đến bây giờ vẫn còn trên lưng Phương Di và Phương Kiển Nám.Giống như ám ảnh tuổi thơ được khắc trên lưng hai người vậy.Mãi đến sau này, khi đã trưởng thành rồi, cũng đã hiểu chuyện, ông nội mới cho phép bọn họ ra ngoài học, ngắm nhìn thế giới bên ngoài.Nhưng vẫn có một điều kiện, đó là không được kết bạn với người khác.Cho nên hai cô gái, thậm chí là tất cả những người trẻ tuổi của nhà họ Phương, tuổi thơ của bọn họ đều không được hoàn chỉnh, và cuộc đời của họ cũng vậy.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Kiển Nám, Tiểu Di, hai đứa làm gì vậy?”Một ông cụ lạnh lùng nói. “Ông nội, bọn con ra ngoài chơi ạ!” “Không được, hai đứa quay về ngay cho ông!Người đâu, trông chừng cô chủ nhỏ với Tiểu Di cho cẩn thận, tuyệt đối không thể ra khỏi nhà nửa bước.“Vâng! Thưa ông!”“Tại sao chứ ông nội, tại sao các bạn khác có thể ra ngoài chơi còn bọn con thì không được? Bọn con muốn đi nhà trẻ để chơi với các bạn khác!”Khi đó Phương Kiển Nám mới sáu bảy tuổi. ngôn tình hàiLập tức cãi lại với ông nội.Chát!Ông nội ngay lập tức tát vào mặt cô bé Phương Kiển Nám mới sáu bảy tuổi.Cái tát rất mạnh. Đó là lần đầu tiên Phương Kiển Nám bị đánh.Bình thường ông nội rất yêu thương bọn họ, ngoại trừ những ngôi sao trên trời và mặt trăng ra thì thật sự, những thứ tốt nhất trên thế giới này ông đều cho bọn họ cả.Nhưng chỉ có một điều kiện duy nhất, đó là từ nhỏ đến lớn không được ra ngoài.Khi đó Phương Kiển Nám bị đánh cho nên khóc.Nhưng lại càng tò mò hơn về thế giới đầy màu sắc bên ngoài.Cho đến năm mười hai tuổi, đó là lần khiến Phương Kiển Nám ấn tượng nhất.Cô ta với Phương Di quyết định lén ra ngoài chơi.Cuối cùng lại bị ông nội phát hiện.Hôm đó, ông nội đã áp dụng gia quy mạnh nhất cho hai người bọn họ.Phương Kiển Nám mới mười hai tuổi, khi đó vẫn chỉ là một đứa trẻ.Đã bị ông nội dùng roi mây đánh cho trầy da rách thịt.Hôm đó, ông nội vừa đánh vừa khóc.“Hai đứa tưởng rằng ông nội không muốn để hai đứa ra ngoài sao. Nhưng kẻ địch của nhà họ Phương chúng ta vô cùng mạnh, không để hai đứa ra ngoài là vì muốn tốt cho hai đứa, sao hai đứa lại không nghe lời chứ!”Những vết sẹo của lần đó, đến bây giờ vẫn còn trên lưng Phương Di và Phương Kiển Nám.Giống như ám ảnh tuổi thơ được khắc trên lưng hai người vậy.Mãi đến sau này, khi đã trưởng thành rồi, cũng đã hiểu chuyện, ông nội mới cho phép bọn họ ra ngoài học, ngắm nhìn thế giới bên ngoài.Nhưng vẫn có một điều kiện, đó là không được kết bạn với người khác.Cho nên hai cô gái, thậm chí là tất cả những người trẻ tuổi của nhà họ Phương, tuổi thơ của bọn họ đều không được hoàn chỉnh, và cuộc đời của họ cũng vậy.