Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 861: Năm mươi nghìn tệ

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm ra ngoài với Thẩm Quân Văn.“Đệch, Trần Khiêm, chẳng phải cậu đi Thục Xuyên chơi sao, cậu đến đại học Thục Xuyên làm gì?”“Tôi đến học, còn cậu, cậu đến đại học Thục Xuyên làm gì?”Trần Khiêm hỏi.Hai người cũng không có hận thù gì nhau, 'Thẩm Quân Văn chướng mắt Trần Khiêm, đương nhiên, Trần Khiêm cũng chẳng ưa gì Thẩm Quân Văn.“Đây là chuyện tôi đang muốn nói với cậu. Nóithật với cậu là lần này đến đây, không chỉ tôi mà còn Tuệ Mẫn nữa, còn về phần chuyện gì thì chắc chăn là chuyện cơ mật. Tôi nói với cậu, sau này mồm miệng cậu cẩn thận một chút, đừng có tùy tiện nói thân phận của bọn tôi cho người khác, nếu không thì đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!”Cảnh cáo Trần Khiêm xong thì Thẩm Quân Văn xoay người rời đi.Chắc đây là nhiệm vụ của bọn họ nhỉ?Nhưng cụ thể nhiệm vụ của bọn họ là gì thì Trần Khiêm cũng không tò mò hay quan tâm đến.Trần Khiêm chỉ läc đầu cười nhạt, sau đó chuẩn bị quay về.“Anh trai này, bọn tôi đang tổ chức gây quỹ, anh có muốn quyên góp không, góp nhiều hay ít không quan trọng! Bọn tôi sẽ chuyển cho các em nhỏ ở vùng núi không có điều kiện để đi học, để các em ấy có sách đọc!”Lúc này, một cô gái xấu hổ kéo Trần Khiêm.Chắc cô ấy là nhân viên tổ chức quyên góp.Bị chặn lại rồi, nếu không quyên góp thì Trần Khiêm thấy hơi ngại.Dù sao thì đây cũng là việc có ý nghĩa, cũng giống như trường tiểu học Hy Vọng mà mình đã xây dựng vậy.Trần Khiêm gật đầu.“Bạn học, bạn muốn góp bao nhiêu?”Mấy cô gái đang làm việc đều đứng lên, mỉm cười nhìn Trần Khiêm.“Năm mươi nghìn tệ đi!”Trần Khiêm cười.“Hả? Cái gì? Năm mươi nghìn tệ?”Mấy cô gái hoàn toàn sững sờ.Dù sao thì hoạt động quyên góp ở trường học cũng rất phổ biến, hầu như trường nào cũng có, đềulà giúp đỡ cho các học sinh nghèo khó ở vùng núi.Cho nên mỗi khi có hoạt động thế này, sinh viên ở trường cũng quyên góp rất nhiều.Đa số là mấy chục tệ, năm sáu tệ cũng có, tiền thì không nhiều, chủ yếu là tấm lòng.Nhưng mà, năm mươi nghìn tệ...Bọn họ đã ở đây quyên góp được nửa tháng rồi, lần đầu tiên thấy có sinh viên hào phóng như vậy.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm ra ngoài với Thẩm Quân Văn.“Đệch, Trần Khiêm, chẳng phải cậu đi Thục Xuyên chơi sao, cậu đến đại học Thục Xuyên làm gì?”“Tôi đến học, còn cậu, cậu đến đại học Thục Xuyên làm gì?”Trần Khiêm hỏi.Hai người cũng không có hận thù gì nhau, 'Thẩm Quân Văn chướng mắt Trần Khiêm, đương nhiên, Trần Khiêm cũng chẳng ưa gì Thẩm Quân Văn.“Đây là chuyện tôi đang muốn nói với cậu. Nóithật với cậu là lần này đến đây, không chỉ tôi mà còn Tuệ Mẫn nữa, còn về phần chuyện gì thì chắc chăn là chuyện cơ mật. Tôi nói với cậu, sau này mồm miệng cậu cẩn thận một chút, đừng có tùy tiện nói thân phận của bọn tôi cho người khác, nếu không thì đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!”Cảnh cáo Trần Khiêm xong thì Thẩm Quân Văn xoay người rời đi.Chắc đây là nhiệm vụ của bọn họ nhỉ?Nhưng cụ thể nhiệm vụ của bọn họ là gì thì Trần Khiêm cũng không tò mò hay quan tâm đến.Trần Khiêm chỉ läc đầu cười nhạt, sau đó chuẩn bị quay về.“Anh trai này, bọn tôi đang tổ chức gây quỹ, anh có muốn quyên góp không, góp nhiều hay ít không quan trọng! Bọn tôi sẽ chuyển cho các em nhỏ ở vùng núi không có điều kiện để đi học, để các em ấy có sách đọc!”Lúc này, một cô gái xấu hổ kéo Trần Khiêm.Chắc cô ấy là nhân viên tổ chức quyên góp.Bị chặn lại rồi, nếu không quyên góp thì Trần Khiêm thấy hơi ngại.Dù sao thì đây cũng là việc có ý nghĩa, cũng giống như trường tiểu học Hy Vọng mà mình đã xây dựng vậy.Trần Khiêm gật đầu.“Bạn học, bạn muốn góp bao nhiêu?”Mấy cô gái đang làm việc đều đứng lên, mỉm cười nhìn Trần Khiêm.“Năm mươi nghìn tệ đi!”Trần Khiêm cười.“Hả? Cái gì? Năm mươi nghìn tệ?”Mấy cô gái hoàn toàn sững sờ.Dù sao thì hoạt động quyên góp ở trường học cũng rất phổ biến, hầu như trường nào cũng có, đềulà giúp đỡ cho các học sinh nghèo khó ở vùng núi.Cho nên mỗi khi có hoạt động thế này, sinh viên ở trường cũng quyên góp rất nhiều.Đa số là mấy chục tệ, năm sáu tệ cũng có, tiền thì không nhiều, chủ yếu là tấm lòng.Nhưng mà, năm mươi nghìn tệ...Bọn họ đã ở đây quyên góp được nửa tháng rồi, lần đầu tiên thấy có sinh viên hào phóng như vậy.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm ra ngoài với Thẩm Quân Văn.“Đệch, Trần Khiêm, chẳng phải cậu đi Thục Xuyên chơi sao, cậu đến đại học Thục Xuyên làm gì?”“Tôi đến học, còn cậu, cậu đến đại học Thục Xuyên làm gì?”Trần Khiêm hỏi.Hai người cũng không có hận thù gì nhau, 'Thẩm Quân Văn chướng mắt Trần Khiêm, đương nhiên, Trần Khiêm cũng chẳng ưa gì Thẩm Quân Văn.“Đây là chuyện tôi đang muốn nói với cậu. Nóithật với cậu là lần này đến đây, không chỉ tôi mà còn Tuệ Mẫn nữa, còn về phần chuyện gì thì chắc chăn là chuyện cơ mật. Tôi nói với cậu, sau này mồm miệng cậu cẩn thận một chút, đừng có tùy tiện nói thân phận của bọn tôi cho người khác, nếu không thì đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!”Cảnh cáo Trần Khiêm xong thì Thẩm Quân Văn xoay người rời đi.Chắc đây là nhiệm vụ của bọn họ nhỉ?Nhưng cụ thể nhiệm vụ của bọn họ là gì thì Trần Khiêm cũng không tò mò hay quan tâm đến.Trần Khiêm chỉ läc đầu cười nhạt, sau đó chuẩn bị quay về.“Anh trai này, bọn tôi đang tổ chức gây quỹ, anh có muốn quyên góp không, góp nhiều hay ít không quan trọng! Bọn tôi sẽ chuyển cho các em nhỏ ở vùng núi không có điều kiện để đi học, để các em ấy có sách đọc!”Lúc này, một cô gái xấu hổ kéo Trần Khiêm.Chắc cô ấy là nhân viên tổ chức quyên góp.Bị chặn lại rồi, nếu không quyên góp thì Trần Khiêm thấy hơi ngại.Dù sao thì đây cũng là việc có ý nghĩa, cũng giống như trường tiểu học Hy Vọng mà mình đã xây dựng vậy.Trần Khiêm gật đầu.“Bạn học, bạn muốn góp bao nhiêu?”Mấy cô gái đang làm việc đều đứng lên, mỉm cười nhìn Trần Khiêm.“Năm mươi nghìn tệ đi!”Trần Khiêm cười.“Hả? Cái gì? Năm mươi nghìn tệ?”Mấy cô gái hoàn toàn sững sờ.Dù sao thì hoạt động quyên góp ở trường học cũng rất phổ biến, hầu như trường nào cũng có, đềulà giúp đỡ cho các học sinh nghèo khó ở vùng núi.Cho nên mỗi khi có hoạt động thế này, sinh viên ở trường cũng quyên góp rất nhiều.Đa số là mấy chục tệ, năm sáu tệ cũng có, tiền thì không nhiều, chủ yếu là tấm lòng.Nhưng mà, năm mươi nghìn tệ...Bọn họ đã ở đây quyên góp được nửa tháng rồi, lần đầu tiên thấy có sinh viên hào phóng như vậy.

Chương 861: Năm mươi nghìn tệ