Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 880: Người tiếp đón chúng ta đâu

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Ai mà biết được, ngay cả hạng người như Trần Khiêm cũng mở công ty, lại còn ra tay hào phóng!"Hồ Tuệ Mẫn tức đến giậm chân bình bịch, rõ ràng là chẳng có cách nào."Hừ, tớ chống mắt coi cậu ta lăn lộn, chờ đến lúc hết tiền rồi xem cậu ta còn có cái gì!"Lời lẽ chua lòm, sau đó Thẩm Quân Văn lại nói tiếp: "Đừng nghĩ tới Trần Khiêm nữa. Đi thôi, hôm nay trường mình tổ chức cuộc thi Taekwondo. Trong tất cả những hoạt động trong trường, tớ chỉ có hứng thú với cuộc thi này thôi!"Hồ Tuệ Mẫn đáp lời: "Đúng vậy, trước khi học trường cảnh sát, cậu từng giành giải hồi cấp ba, cuộc thi này diễn ra trước mắt quán quân 'Taekwondo Giang Nam là cậu, cậu có thể bình luận vài lời về tài năng mới không?"Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào.Về phần Trần Khiêm và Vương Tiểu Hoa, sau khi báo cáo với lớp xong.Bởi vì sáng nay chỉ có một tiết Tư tưởng, nên hai người dứt khoát xin nghỉ.Trần Khiêm giúp Vương Tiểu Hoa, thứ nhất là bởi vì trên người Vương Tiểu Hoa có bóng dáng của anh, trong thời gian này anh cũng xem anh ấy là anh em.Đối phương không thuận buồm xuôi gió, mình có thể giúp thì cứ giúp, không có gì đáng kể. Thứ hai là Vương Tiểu Hoa rất hiếu thảo với ba mẹ và ông bà nội.Từ đó Trần Khiêm cảm thấy nhân phẩm của Vương Tiểu Hoa rất tốt, cũng sẵn lòng giúp đỡ anh ấy.Cho nên anh mới nảy ra ý tưởng hợp tác mở một công ty du lịch.Đương nhiên việc đầu tiên phải làm là chọn địa chỉ công ty.Địa điểm tòa cao ốc văn phòng xa hoa gần cụm trường đại học trong nội thành.Chỗ này được thiết kế theo kiểu dựa núi cạnh sông, có rất nhiều ngành nghề gia nhập, rất hot.Mà công ty du lịch thì thành lập chính là vì tranh giành quyền tổ chức cho các cuộc họp thường niên và các lần team bulding cho rất nhiều công ty khác nhau, cho nên đương nhiên không thể chọn những vùng quê nghèo hẻo lánh được.Hai người đi tới cao ốc trung tâm xúc tiến đầu †ư."Chẳng phải chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại trước rồi sao, người tiếp đón chúng ta đâu?"Sau khi đi vào, Trần Khiêm hỏi Vương Tiểu Hoa."Anh Trần, em cũng không biết. Em gọi điện thoại cho người kia thì đường dây bận!""Thôi được rồi, trung tâm xúc tiến đầu tư đông người, chúng ta chờ một lát vậy."Trần Khiêm nhìn đồng hồ.Không khỏi lắc đầu cười bất đắc dĩ.Đột nhiên, Trần Khiêm thấy Vương Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn ra cửa.Anh cũng ngẩng đầu nhìn theo.Thì thấy có mấy thanh niên cả nam lẫn nữ bước xuống xe, cũng đi tới trung tâm xúc tiến đầu tư.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Ai mà biết được, ngay cả hạng người như Trần Khiêm cũng mở công ty, lại còn ra tay hào phóng!"Hồ Tuệ Mẫn tức đến giậm chân bình bịch, rõ ràng là chẳng có cách nào."Hừ, tớ chống mắt coi cậu ta lăn lộn, chờ đến lúc hết tiền rồi xem cậu ta còn có cái gì!"Lời lẽ chua lòm, sau đó Thẩm Quân Văn lại nói tiếp: "Đừng nghĩ tới Trần Khiêm nữa. Đi thôi, hôm nay trường mình tổ chức cuộc thi Taekwondo. Trong tất cả những hoạt động trong trường, tớ chỉ có hứng thú với cuộc thi này thôi!"Hồ Tuệ Mẫn đáp lời: "Đúng vậy, trước khi học trường cảnh sát, cậu từng giành giải hồi cấp ba, cuộc thi này diễn ra trước mắt quán quân 'Taekwondo Giang Nam là cậu, cậu có thể bình luận vài lời về tài năng mới không?"Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào.Về phần Trần Khiêm và Vương Tiểu Hoa, sau khi báo cáo với lớp xong.Bởi vì sáng nay chỉ có một tiết Tư tưởng, nên hai người dứt khoát xin nghỉ.Trần Khiêm giúp Vương Tiểu Hoa, thứ nhất là bởi vì trên người Vương Tiểu Hoa có bóng dáng của anh, trong thời gian này anh cũng xem anh ấy là anh em.Đối phương không thuận buồm xuôi gió, mình có thể giúp thì cứ giúp, không có gì đáng kể. Thứ hai là Vương Tiểu Hoa rất hiếu thảo với ba mẹ và ông bà nội.Từ đó Trần Khiêm cảm thấy nhân phẩm của Vương Tiểu Hoa rất tốt, cũng sẵn lòng giúp đỡ anh ấy.Cho nên anh mới nảy ra ý tưởng hợp tác mở một công ty du lịch.Đương nhiên việc đầu tiên phải làm là chọn địa chỉ công ty.Địa điểm tòa cao ốc văn phòng xa hoa gần cụm trường đại học trong nội thành.Chỗ này được thiết kế theo kiểu dựa núi cạnh sông, có rất nhiều ngành nghề gia nhập, rất hot.Mà công ty du lịch thì thành lập chính là vì tranh giành quyền tổ chức cho các cuộc họp thường niên và các lần team bulding cho rất nhiều công ty khác nhau, cho nên đương nhiên không thể chọn những vùng quê nghèo hẻo lánh được.Hai người đi tới cao ốc trung tâm xúc tiến đầu †ư."Chẳng phải chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại trước rồi sao, người tiếp đón chúng ta đâu?"Sau khi đi vào, Trần Khiêm hỏi Vương Tiểu Hoa."Anh Trần, em cũng không biết. Em gọi điện thoại cho người kia thì đường dây bận!""Thôi được rồi, trung tâm xúc tiến đầu tư đông người, chúng ta chờ một lát vậy."Trần Khiêm nhìn đồng hồ.Không khỏi lắc đầu cười bất đắc dĩ.Đột nhiên, Trần Khiêm thấy Vương Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn ra cửa.Anh cũng ngẩng đầu nhìn theo.Thì thấy có mấy thanh niên cả nam lẫn nữ bước xuống xe, cũng đi tới trung tâm xúc tiến đầu tư.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Ai mà biết được, ngay cả hạng người như Trần Khiêm cũng mở công ty, lại còn ra tay hào phóng!"Hồ Tuệ Mẫn tức đến giậm chân bình bịch, rõ ràng là chẳng có cách nào."Hừ, tớ chống mắt coi cậu ta lăn lộn, chờ đến lúc hết tiền rồi xem cậu ta còn có cái gì!"Lời lẽ chua lòm, sau đó Thẩm Quân Văn lại nói tiếp: "Đừng nghĩ tới Trần Khiêm nữa. Đi thôi, hôm nay trường mình tổ chức cuộc thi Taekwondo. Trong tất cả những hoạt động trong trường, tớ chỉ có hứng thú với cuộc thi này thôi!"Hồ Tuệ Mẫn đáp lời: "Đúng vậy, trước khi học trường cảnh sát, cậu từng giành giải hồi cấp ba, cuộc thi này diễn ra trước mắt quán quân 'Taekwondo Giang Nam là cậu, cậu có thể bình luận vài lời về tài năng mới không?"Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào.Về phần Trần Khiêm và Vương Tiểu Hoa, sau khi báo cáo với lớp xong.Bởi vì sáng nay chỉ có một tiết Tư tưởng, nên hai người dứt khoát xin nghỉ.Trần Khiêm giúp Vương Tiểu Hoa, thứ nhất là bởi vì trên người Vương Tiểu Hoa có bóng dáng của anh, trong thời gian này anh cũng xem anh ấy là anh em.Đối phương không thuận buồm xuôi gió, mình có thể giúp thì cứ giúp, không có gì đáng kể. Thứ hai là Vương Tiểu Hoa rất hiếu thảo với ba mẹ và ông bà nội.Từ đó Trần Khiêm cảm thấy nhân phẩm của Vương Tiểu Hoa rất tốt, cũng sẵn lòng giúp đỡ anh ấy.Cho nên anh mới nảy ra ý tưởng hợp tác mở một công ty du lịch.Đương nhiên việc đầu tiên phải làm là chọn địa chỉ công ty.Địa điểm tòa cao ốc văn phòng xa hoa gần cụm trường đại học trong nội thành.Chỗ này được thiết kế theo kiểu dựa núi cạnh sông, có rất nhiều ngành nghề gia nhập, rất hot.Mà công ty du lịch thì thành lập chính là vì tranh giành quyền tổ chức cho các cuộc họp thường niên và các lần team bulding cho rất nhiều công ty khác nhau, cho nên đương nhiên không thể chọn những vùng quê nghèo hẻo lánh được.Hai người đi tới cao ốc trung tâm xúc tiến đầu †ư."Chẳng phải chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại trước rồi sao, người tiếp đón chúng ta đâu?"Sau khi đi vào, Trần Khiêm hỏi Vương Tiểu Hoa."Anh Trần, em cũng không biết. Em gọi điện thoại cho người kia thì đường dây bận!""Thôi được rồi, trung tâm xúc tiến đầu tư đông người, chúng ta chờ một lát vậy."Trần Khiêm nhìn đồng hồ.Không khỏi lắc đầu cười bất đắc dĩ.Đột nhiên, Trần Khiêm thấy Vương Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn ra cửa.Anh cũng ngẩng đầu nhìn theo.Thì thấy có mấy thanh niên cả nam lẫn nữ bước xuống xe, cũng đi tới trung tâm xúc tiến đầu tư.

Chương 880: Người tiếp đón chúng ta đâu