Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 897: Họp gia tộc
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Phương Di nghe lời ra ngoài. Nhưng cô ta quay lại rất nhanh."Kiển Nám, mười hai thầy dạy võ không ở trong phòng, hơn nữa mấy vị chú bác của dòng họ cũng vậy nữa. Hình như họ đều đến phòng họp rồi, chị quên rồi sao, gia tộc chúng ta mỗi năm đến ngày này đều phải mở một cuộc họp rất quan trọng!"Phương Di nói.Phương Kiển Nám ngồi ở trên giường gật đầu: "Chị cũng vừa mới nhớ ra, được rồi, vậy có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói!"Nói xong, cô ta trông thấy Phương Di dường như có điều muốn nói nhưng lại không cất lên lời.Phương Kiển Nám hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Phương Di ra vẻ bí mật nhảy tới bên cạnh Phương Kiển Nám, hơi căn môi nói: "Kiển Nám, chị nói xem hàng năm dòng họ đều mở một cuộc họp dòng họ vô cùng bí ẩn, hơn nữa lại chỉ cho phép đàn ông tham gia, rốt cuộc bọn họ bàn bạc việc gì trong đó?"Phương Kiển Nám sao có thể biết được chuyện gì để mà nói cho cô ta nghe đây.Lập tức läc lắc đầu nói: "Làm sao chị biết được." Lại nhìn về phía Phương Di: "Em lại muốn bày trò gì?""Khụ, em muốn làm gì chị cũng rõ mà. Aizz, lần nào cũng bắt chúng ta tránh mặt, đến cả nguyên nhân chúng ta bị cấm cửa cũng không biết, dòng họ xảy ra chuyện lớn gì chúng ta cũng không hay. Còn nữa, Kiển Nám, chị nỗ lực nhiều năm như vậy, cố gắng như vậy, coi ra cũng đã giỏi hơn mấy tên con trai cùng lứa, thế nhưng cái gì cũng không được biết như xưal"Phương Di âm thầm than thở.Phương Kiển Nám thoáng buồn bã, lời nói này đã chọc đúng bầu tâm sự trong đáy lòng cô ta.Đúng vậy, cô ta cố gắng như vậy chính là vì chứng minh mình có năng lực hơn so với những tên con trai khác, càng có khả năng gánh vác trọng trách của cả dòng họ hơn.Thế nhưng, đã nhiều năm như vậy trôi qua, ông nội luôn coi như không nhìn thấy."Không thì chúng ta qua đó nghe trộm đi, dù sao chị cũng muôn biết về sự vụ trong dòng họ mài!"Phương Di nhỏ giọng thầm thì.Nếu là trước đây, Phương Kiển Nám chắc chắn sẽ từ chối đề nghị này, bởi vì cô ta không muốn mình làm ông nội tức giận.'Thế nhưng mấy câu vừa rồi của Phương Di khiến Phương Kiển Nám không có lời nào phản bác.Nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân và Phương Di không chừng sẽ bị che mắt cả đời này!Cả đời này mình cứ sống mơ hồ như vậy sao? Phương Kiển Nám lắc đầu.Không! Tuyệt đối không được! Mình tuyệt đối không thể sống như vậy cả đời được.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Phương Di nghe lời ra ngoài. Nhưng cô ta quay lại rất nhanh."Kiển Nám, mười hai thầy dạy võ không ở trong phòng, hơn nữa mấy vị chú bác của dòng họ cũng vậy nữa. Hình như họ đều đến phòng họp rồi, chị quên rồi sao, gia tộc chúng ta mỗi năm đến ngày này đều phải mở một cuộc họp rất quan trọng!"Phương Di nói.Phương Kiển Nám ngồi ở trên giường gật đầu: "Chị cũng vừa mới nhớ ra, được rồi, vậy có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói!"Nói xong, cô ta trông thấy Phương Di dường như có điều muốn nói nhưng lại không cất lên lời.Phương Kiển Nám hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Phương Di ra vẻ bí mật nhảy tới bên cạnh Phương Kiển Nám, hơi căn môi nói: "Kiển Nám, chị nói xem hàng năm dòng họ đều mở một cuộc họp dòng họ vô cùng bí ẩn, hơn nữa lại chỉ cho phép đàn ông tham gia, rốt cuộc bọn họ bàn bạc việc gì trong đó?"Phương Kiển Nám sao có thể biết được chuyện gì để mà nói cho cô ta nghe đây.Lập tức läc lắc đầu nói: "Làm sao chị biết được." Lại nhìn về phía Phương Di: "Em lại muốn bày trò gì?""Khụ, em muốn làm gì chị cũng rõ mà. Aizz, lần nào cũng bắt chúng ta tránh mặt, đến cả nguyên nhân chúng ta bị cấm cửa cũng không biết, dòng họ xảy ra chuyện lớn gì chúng ta cũng không hay. Còn nữa, Kiển Nám, chị nỗ lực nhiều năm như vậy, cố gắng như vậy, coi ra cũng đã giỏi hơn mấy tên con trai cùng lứa, thế nhưng cái gì cũng không được biết như xưal"Phương Di âm thầm than thở.Phương Kiển Nám thoáng buồn bã, lời nói này đã chọc đúng bầu tâm sự trong đáy lòng cô ta.Đúng vậy, cô ta cố gắng như vậy chính là vì chứng minh mình có năng lực hơn so với những tên con trai khác, càng có khả năng gánh vác trọng trách của cả dòng họ hơn.Thế nhưng, đã nhiều năm như vậy trôi qua, ông nội luôn coi như không nhìn thấy."Không thì chúng ta qua đó nghe trộm đi, dù sao chị cũng muôn biết về sự vụ trong dòng họ mài!"Phương Di nhỏ giọng thầm thì.Nếu là trước đây, Phương Kiển Nám chắc chắn sẽ từ chối đề nghị này, bởi vì cô ta không muốn mình làm ông nội tức giận.'Thế nhưng mấy câu vừa rồi của Phương Di khiến Phương Kiển Nám không có lời nào phản bác.Nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân và Phương Di không chừng sẽ bị che mắt cả đời này!Cả đời này mình cứ sống mơ hồ như vậy sao? Phương Kiển Nám lắc đầu.Không! Tuyệt đối không được! Mình tuyệt đối không thể sống như vậy cả đời được.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Phương Di nghe lời ra ngoài. Nhưng cô ta quay lại rất nhanh."Kiển Nám, mười hai thầy dạy võ không ở trong phòng, hơn nữa mấy vị chú bác của dòng họ cũng vậy nữa. Hình như họ đều đến phòng họp rồi, chị quên rồi sao, gia tộc chúng ta mỗi năm đến ngày này đều phải mở một cuộc họp rất quan trọng!"Phương Di nói.Phương Kiển Nám ngồi ở trên giường gật đầu: "Chị cũng vừa mới nhớ ra, được rồi, vậy có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói!"Nói xong, cô ta trông thấy Phương Di dường như có điều muốn nói nhưng lại không cất lên lời.Phương Kiển Nám hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Phương Di ra vẻ bí mật nhảy tới bên cạnh Phương Kiển Nám, hơi căn môi nói: "Kiển Nám, chị nói xem hàng năm dòng họ đều mở một cuộc họp dòng họ vô cùng bí ẩn, hơn nữa lại chỉ cho phép đàn ông tham gia, rốt cuộc bọn họ bàn bạc việc gì trong đó?"Phương Kiển Nám sao có thể biết được chuyện gì để mà nói cho cô ta nghe đây.Lập tức läc lắc đầu nói: "Làm sao chị biết được." Lại nhìn về phía Phương Di: "Em lại muốn bày trò gì?""Khụ, em muốn làm gì chị cũng rõ mà. Aizz, lần nào cũng bắt chúng ta tránh mặt, đến cả nguyên nhân chúng ta bị cấm cửa cũng không biết, dòng họ xảy ra chuyện lớn gì chúng ta cũng không hay. Còn nữa, Kiển Nám, chị nỗ lực nhiều năm như vậy, cố gắng như vậy, coi ra cũng đã giỏi hơn mấy tên con trai cùng lứa, thế nhưng cái gì cũng không được biết như xưal"Phương Di âm thầm than thở.Phương Kiển Nám thoáng buồn bã, lời nói này đã chọc đúng bầu tâm sự trong đáy lòng cô ta.Đúng vậy, cô ta cố gắng như vậy chính là vì chứng minh mình có năng lực hơn so với những tên con trai khác, càng có khả năng gánh vác trọng trách của cả dòng họ hơn.Thế nhưng, đã nhiều năm như vậy trôi qua, ông nội luôn coi như không nhìn thấy."Không thì chúng ta qua đó nghe trộm đi, dù sao chị cũng muôn biết về sự vụ trong dòng họ mài!"Phương Di nhỏ giọng thầm thì.Nếu là trước đây, Phương Kiển Nám chắc chắn sẽ từ chối đề nghị này, bởi vì cô ta không muốn mình làm ông nội tức giận.'Thế nhưng mấy câu vừa rồi của Phương Di khiến Phương Kiển Nám không có lời nào phản bác.Nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân và Phương Di không chừng sẽ bị che mắt cả đời này!Cả đời này mình cứ sống mơ hồ như vậy sao? Phương Kiển Nám lắc đầu.Không! Tuyệt đối không được! Mình tuyệt đối không thể sống như vậy cả đời được.