Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 899: Tạm thời tạm ngừng họp

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Người đàn ông trung niên mập mạp tên Tư Đồ Hoăng gườm gườm nhìn Phương Chính Nghiệp nói.Buổi họp ngày hôm nay, ngoại trừ dòng chính nhà họ Phương, còn có mấy người đứng đầu các dòng họ phụ thuộc giống như Tư Đồ Hoằng.Phàm là dòng họ lớn mạnh, phía dưới khẳng định có các dòng họ phụ thuộc nhỏ hơn.Cho dù Trần Khiêm sáng lập một tập đoàn, phía dưới cũng có rất nhiều công ty con phụ thuộc vào nhà họ Trần, nó cùng là một lý thuyết giống vậy."Đúng vậy, hai năm qua A Hoằng đúng là đã lập được không ít công lao cho nhà họ Phương, ngay cả người ở các dòng họ phụ thuộc khác như chúng tôi cũng được thơm lây!"Không ít người bắt đầu xì xào bàn tán nói.Ông cụ Phương dữ dẫn dùng cây gậy chống chọc mạnh xuống đất, cả phòng mới yên tĩnh lại một lần nữa."A Hoằng, tôi thấy cậu hẳn là có lời muốn nói, cậu muốn nói cái gì, cứ nói ra đi..."Ông cụ Phương hít sâu một hơi.Tư Đồ Hoằng cười nhạt: "Ông cụ Phương, cũng không có gì, không phải cậu Cả gặp chuyện không may đã rất nhiều năm rồi sao? Lúc trước chúng ta đã nhắc đến chuyện sản nghiệp của cậu ấy, rằng có phải nên chia cho chúng tôi một ít hay không, để chúng tôi có vốn trong tay mà làm ăn. Nhưng ông lại nói đợi đến khi Phương Kiển Nám trưởng thành, hiện giờ con bé đã lớn rồi, hà hà, có phải ông nên thực hiện lời hứa năm đó rồi không, dù sao Phương Chính Hoa đã không còn người thừa kế rồi!""Hừ, đã sớm biết tên Tư Đồ Hoằng anh bụng nhiều toan tính, mặc dù anh cả gặp chuyện cũng đã nhiều năm, thế nhưng đến nay còn chưa báo thù cho anh ấy, mấy người đã tính chuyện phân chia sản nghiệp?"Phương Chính Nghiệp cả giận nói."Ha ha, còn chưa báo thù? Tôi thấy là không dám báo thù thì có? Hơn nữa, sản nghiệp của anh †a đưa cho hai anh em cậu, cũng không nhìn lại xem bị các cậu phá thành cái giống gì rồi, làm nhà họ Phương càng ngày càng sa sút! Chẳng bằng chia ra cho bọn tôi, thế mới có cơ hội gượng dậy!" "A Hoằng nói đúng!" Không ít người tán thành.Ngay trong lúc hai anh em Phương Chính Nghiệp không biết phải trả lời ra sao.Một tiếng "Ầm' vang lên. Cửa phòng họp sầm một cái bị đẩy ra.Phương Kiển Nám đôi mắt đỏ ửng tiến vào, lạnh lùng đảo qua gương mặt của tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Tư Đồ Hoằng: "Bác Tư Đồ, bác nói cho tôi biết hung thủ hại chết cha mẹ tôi là ai, kẻ địch của nhà họ Phương là ai, món nợ này, tôi sế đòi lại hết!"Ông cụ Phương nhìn thấy Phương Kiển Nám xông vào đã đoán được có khả năng cô ta đã nghe được hết mọi chuyện.Lập tức thở dài thườn thượt.Tất cả không ai nói thêm điều gì, ngay cả Tư Đồ Hoằng cũng nghiêng đầu sang một bên, coi như chưa nghe thấy gì.Ông cụ Phương hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn sang Phương Kiển Nám: "Tạm thời tạm ngừng họp, Kiển Nám, đi theo ông ra đây!"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Người đàn ông trung niên mập mạp tên Tư Đồ Hoăng gườm gườm nhìn Phương Chính Nghiệp nói.Buổi họp ngày hôm nay, ngoại trừ dòng chính nhà họ Phương, còn có mấy người đứng đầu các dòng họ phụ thuộc giống như Tư Đồ Hoằng.Phàm là dòng họ lớn mạnh, phía dưới khẳng định có các dòng họ phụ thuộc nhỏ hơn.Cho dù Trần Khiêm sáng lập một tập đoàn, phía dưới cũng có rất nhiều công ty con phụ thuộc vào nhà họ Trần, nó cùng là một lý thuyết giống vậy."Đúng vậy, hai năm qua A Hoằng đúng là đã lập được không ít công lao cho nhà họ Phương, ngay cả người ở các dòng họ phụ thuộc khác như chúng tôi cũng được thơm lây!"Không ít người bắt đầu xì xào bàn tán nói.Ông cụ Phương dữ dẫn dùng cây gậy chống chọc mạnh xuống đất, cả phòng mới yên tĩnh lại một lần nữa."A Hoằng, tôi thấy cậu hẳn là có lời muốn nói, cậu muốn nói cái gì, cứ nói ra đi..."Ông cụ Phương hít sâu một hơi.Tư Đồ Hoằng cười nhạt: "Ông cụ Phương, cũng không có gì, không phải cậu Cả gặp chuyện không may đã rất nhiều năm rồi sao? Lúc trước chúng ta đã nhắc đến chuyện sản nghiệp của cậu ấy, rằng có phải nên chia cho chúng tôi một ít hay không, để chúng tôi có vốn trong tay mà làm ăn. Nhưng ông lại nói đợi đến khi Phương Kiển Nám trưởng thành, hiện giờ con bé đã lớn rồi, hà hà, có phải ông nên thực hiện lời hứa năm đó rồi không, dù sao Phương Chính Hoa đã không còn người thừa kế rồi!""Hừ, đã sớm biết tên Tư Đồ Hoằng anh bụng nhiều toan tính, mặc dù anh cả gặp chuyện cũng đã nhiều năm, thế nhưng đến nay còn chưa báo thù cho anh ấy, mấy người đã tính chuyện phân chia sản nghiệp?"Phương Chính Nghiệp cả giận nói."Ha ha, còn chưa báo thù? Tôi thấy là không dám báo thù thì có? Hơn nữa, sản nghiệp của anh †a đưa cho hai anh em cậu, cũng không nhìn lại xem bị các cậu phá thành cái giống gì rồi, làm nhà họ Phương càng ngày càng sa sút! Chẳng bằng chia ra cho bọn tôi, thế mới có cơ hội gượng dậy!" "A Hoằng nói đúng!" Không ít người tán thành.Ngay trong lúc hai anh em Phương Chính Nghiệp không biết phải trả lời ra sao.Một tiếng "Ầm' vang lên. Cửa phòng họp sầm một cái bị đẩy ra.Phương Kiển Nám đôi mắt đỏ ửng tiến vào, lạnh lùng đảo qua gương mặt của tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Tư Đồ Hoằng: "Bác Tư Đồ, bác nói cho tôi biết hung thủ hại chết cha mẹ tôi là ai, kẻ địch của nhà họ Phương là ai, món nợ này, tôi sế đòi lại hết!"Ông cụ Phương nhìn thấy Phương Kiển Nám xông vào đã đoán được có khả năng cô ta đã nghe được hết mọi chuyện.Lập tức thở dài thườn thượt.Tất cả không ai nói thêm điều gì, ngay cả Tư Đồ Hoằng cũng nghiêng đầu sang một bên, coi như chưa nghe thấy gì.Ông cụ Phương hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn sang Phương Kiển Nám: "Tạm thời tạm ngừng họp, Kiển Nám, đi theo ông ra đây!"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Người đàn ông trung niên mập mạp tên Tư Đồ Hoăng gườm gườm nhìn Phương Chính Nghiệp nói.Buổi họp ngày hôm nay, ngoại trừ dòng chính nhà họ Phương, còn có mấy người đứng đầu các dòng họ phụ thuộc giống như Tư Đồ Hoằng.Phàm là dòng họ lớn mạnh, phía dưới khẳng định có các dòng họ phụ thuộc nhỏ hơn.Cho dù Trần Khiêm sáng lập một tập đoàn, phía dưới cũng có rất nhiều công ty con phụ thuộc vào nhà họ Trần, nó cùng là một lý thuyết giống vậy."Đúng vậy, hai năm qua A Hoằng đúng là đã lập được không ít công lao cho nhà họ Phương, ngay cả người ở các dòng họ phụ thuộc khác như chúng tôi cũng được thơm lây!"Không ít người bắt đầu xì xào bàn tán nói.Ông cụ Phương dữ dẫn dùng cây gậy chống chọc mạnh xuống đất, cả phòng mới yên tĩnh lại một lần nữa."A Hoằng, tôi thấy cậu hẳn là có lời muốn nói, cậu muốn nói cái gì, cứ nói ra đi..."Ông cụ Phương hít sâu một hơi.Tư Đồ Hoằng cười nhạt: "Ông cụ Phương, cũng không có gì, không phải cậu Cả gặp chuyện không may đã rất nhiều năm rồi sao? Lúc trước chúng ta đã nhắc đến chuyện sản nghiệp của cậu ấy, rằng có phải nên chia cho chúng tôi một ít hay không, để chúng tôi có vốn trong tay mà làm ăn. Nhưng ông lại nói đợi đến khi Phương Kiển Nám trưởng thành, hiện giờ con bé đã lớn rồi, hà hà, có phải ông nên thực hiện lời hứa năm đó rồi không, dù sao Phương Chính Hoa đã không còn người thừa kế rồi!""Hừ, đã sớm biết tên Tư Đồ Hoằng anh bụng nhiều toan tính, mặc dù anh cả gặp chuyện cũng đã nhiều năm, thế nhưng đến nay còn chưa báo thù cho anh ấy, mấy người đã tính chuyện phân chia sản nghiệp?"Phương Chính Nghiệp cả giận nói."Ha ha, còn chưa báo thù? Tôi thấy là không dám báo thù thì có? Hơn nữa, sản nghiệp của anh †a đưa cho hai anh em cậu, cũng không nhìn lại xem bị các cậu phá thành cái giống gì rồi, làm nhà họ Phương càng ngày càng sa sút! Chẳng bằng chia ra cho bọn tôi, thế mới có cơ hội gượng dậy!" "A Hoằng nói đúng!" Không ít người tán thành.Ngay trong lúc hai anh em Phương Chính Nghiệp không biết phải trả lời ra sao.Một tiếng "Ầm' vang lên. Cửa phòng họp sầm một cái bị đẩy ra.Phương Kiển Nám đôi mắt đỏ ửng tiến vào, lạnh lùng đảo qua gương mặt của tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Tư Đồ Hoằng: "Bác Tư Đồ, bác nói cho tôi biết hung thủ hại chết cha mẹ tôi là ai, kẻ địch của nhà họ Phương là ai, món nợ này, tôi sế đòi lại hết!"Ông cụ Phương nhìn thấy Phương Kiển Nám xông vào đã đoán được có khả năng cô ta đã nghe được hết mọi chuyện.Lập tức thở dài thườn thượt.Tất cả không ai nói thêm điều gì, ngay cả Tư Đồ Hoằng cũng nghiêng đầu sang một bên, coi như chưa nghe thấy gì.Ông cụ Phương hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn sang Phương Kiển Nám: "Tạm thời tạm ngừng họp, Kiển Nám, đi theo ông ra đây!"

Chương 899: Tạm thời tạm ngừng họp