Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 916: Gọi cô ấy là cô chủ
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đây thật sự là một manh mối quan trọng.Đứa bé vừa mới đầy tháng? Không phải là Tô Tử Nguyệt chứ?Lúc này, Trần Khiêm bảo Chu Minh nói chỉ tiết hơn.Hóa ra.Lúc ở Kim Lăng, Trần Khiêm bảo Lý Chấn Quốc điều tra chuyện này, Lý Chấn Quốc đã thông báo cho Chu Minh, bảo ông ta hỗ trợ điều tra.Đương nhiên Chu Minh rất coi trọng.Dùng đến gần cả trăm triệu để tìm kiếm người có tên Mộng Hân này trên diện rộng.Cuối cùng cũng chỉ tra ra được một số chuyện của nhà họ Phương.Về phần tung tích người quản gia thân cận của Phương Mộng Hân, là vì hôm qua có một ông lão. đã chủ động liên lạc đến nói.Ông lão này đã từng mở một khách sạn.Ông ta còn nhớ rất rõ.Vào một đêm của hai mươi hai năm trước, sấm chớp nhấp nhoáng, mưa rơi xối xả.Lúc đó có hai cô gái ôm theo một đứa trẻ sơ sinh.Hình như lúc đó sắc mặt bọn họ rất lo lắng, cô gái ôm theo đứa bé cả người ướt sũng, nhưng quần áo trên người đứa bé thì khô ráo, hơn nữa cô gái đó cũng rất xinh đẹp.Đã nhiều năm vậy rồi nhưng bây giờ nhớ lại ông lão vẫn rất ngạc nhiên, nói răng ông ta chưa bao giờ thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.Mà bên cạnh cô ấy còn có một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi.Cứ gọi cô ấy là cô chủ.Bọn họ đi rất vội vã, nói là muốn thuê trọ, một phòng là được. Nhưng điều khiến ông lão ngạc nhiên đó là cô gái này nói hiện tại bọn họ không có tiền, nhưng cùng lăm thì chiều mai sẽ có người đem tiền đến, bảo ông lão đừng lo lăng.Nhưng lúc ông lão mở khách sạn thì ngoài bốn mươi rồi, cũng xem như là người trải đời.Sao mà đồng ý được. Thấy không cố chấp được, cô gái xinh đẹp ôm đứa bé mới lấy ra một miếng ngọc bích đưa cho ông lão.May mà khi đó ông lão này cũng được xem như là một người mê đồ cổ, vừa nhìn miếng ngọc thì đã biết là có giá trị không nhỏ.Hơn nữa bên trên còn khắc hai chữ Mộng Hân rất rõ.Đột nhiên ông ta cảm thấy, xuất thân của hai cô gái này không hề đơn giản.Cũng không dám đắc tội.Thế là đồng ý.Chu Minh nói hôm qua ông lão này kể rất rõ ràng, bởi vì tối hôm đó, sau khi lấy được miếng ngọc, ông ta còn liên lạc với vài người bạn nữa đến xem, còn nghĩ cách để chiếm miếng ngọc.Nhưng bạn của ông ta nhắc nhở, chủ nhân của loại ngọc vô giá này, có thể không đắc tội thì đừng nên đắc tội.Ông lão mới băng lòng từ bỏ.Cứ vậy cho đến hai giờ chiều hôm sau.Quả nhiên có một chàng trai trẻ đến.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đây thật sự là một manh mối quan trọng.Đứa bé vừa mới đầy tháng? Không phải là Tô Tử Nguyệt chứ?Lúc này, Trần Khiêm bảo Chu Minh nói chỉ tiết hơn.Hóa ra.Lúc ở Kim Lăng, Trần Khiêm bảo Lý Chấn Quốc điều tra chuyện này, Lý Chấn Quốc đã thông báo cho Chu Minh, bảo ông ta hỗ trợ điều tra.Đương nhiên Chu Minh rất coi trọng.Dùng đến gần cả trăm triệu để tìm kiếm người có tên Mộng Hân này trên diện rộng.Cuối cùng cũng chỉ tra ra được một số chuyện của nhà họ Phương.Về phần tung tích người quản gia thân cận của Phương Mộng Hân, là vì hôm qua có một ông lão. đã chủ động liên lạc đến nói.Ông lão này đã từng mở một khách sạn.Ông ta còn nhớ rất rõ.Vào một đêm của hai mươi hai năm trước, sấm chớp nhấp nhoáng, mưa rơi xối xả.Lúc đó có hai cô gái ôm theo một đứa trẻ sơ sinh.Hình như lúc đó sắc mặt bọn họ rất lo lắng, cô gái ôm theo đứa bé cả người ướt sũng, nhưng quần áo trên người đứa bé thì khô ráo, hơn nữa cô gái đó cũng rất xinh đẹp.Đã nhiều năm vậy rồi nhưng bây giờ nhớ lại ông lão vẫn rất ngạc nhiên, nói răng ông ta chưa bao giờ thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.Mà bên cạnh cô ấy còn có một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi.Cứ gọi cô ấy là cô chủ.Bọn họ đi rất vội vã, nói là muốn thuê trọ, một phòng là được. Nhưng điều khiến ông lão ngạc nhiên đó là cô gái này nói hiện tại bọn họ không có tiền, nhưng cùng lăm thì chiều mai sẽ có người đem tiền đến, bảo ông lão đừng lo lăng.Nhưng lúc ông lão mở khách sạn thì ngoài bốn mươi rồi, cũng xem như là người trải đời.Sao mà đồng ý được. Thấy không cố chấp được, cô gái xinh đẹp ôm đứa bé mới lấy ra một miếng ngọc bích đưa cho ông lão.May mà khi đó ông lão này cũng được xem như là một người mê đồ cổ, vừa nhìn miếng ngọc thì đã biết là có giá trị không nhỏ.Hơn nữa bên trên còn khắc hai chữ Mộng Hân rất rõ.Đột nhiên ông ta cảm thấy, xuất thân của hai cô gái này không hề đơn giản.Cũng không dám đắc tội.Thế là đồng ý.Chu Minh nói hôm qua ông lão này kể rất rõ ràng, bởi vì tối hôm đó, sau khi lấy được miếng ngọc, ông ta còn liên lạc với vài người bạn nữa đến xem, còn nghĩ cách để chiếm miếng ngọc.Nhưng bạn của ông ta nhắc nhở, chủ nhân của loại ngọc vô giá này, có thể không đắc tội thì đừng nên đắc tội.Ông lão mới băng lòng từ bỏ.Cứ vậy cho đến hai giờ chiều hôm sau.Quả nhiên có một chàng trai trẻ đến.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đây thật sự là một manh mối quan trọng.Đứa bé vừa mới đầy tháng? Không phải là Tô Tử Nguyệt chứ?Lúc này, Trần Khiêm bảo Chu Minh nói chỉ tiết hơn.Hóa ra.Lúc ở Kim Lăng, Trần Khiêm bảo Lý Chấn Quốc điều tra chuyện này, Lý Chấn Quốc đã thông báo cho Chu Minh, bảo ông ta hỗ trợ điều tra.Đương nhiên Chu Minh rất coi trọng.Dùng đến gần cả trăm triệu để tìm kiếm người có tên Mộng Hân này trên diện rộng.Cuối cùng cũng chỉ tra ra được một số chuyện của nhà họ Phương.Về phần tung tích người quản gia thân cận của Phương Mộng Hân, là vì hôm qua có một ông lão. đã chủ động liên lạc đến nói.Ông lão này đã từng mở một khách sạn.Ông ta còn nhớ rất rõ.Vào một đêm của hai mươi hai năm trước, sấm chớp nhấp nhoáng, mưa rơi xối xả.Lúc đó có hai cô gái ôm theo một đứa trẻ sơ sinh.Hình như lúc đó sắc mặt bọn họ rất lo lắng, cô gái ôm theo đứa bé cả người ướt sũng, nhưng quần áo trên người đứa bé thì khô ráo, hơn nữa cô gái đó cũng rất xinh đẹp.Đã nhiều năm vậy rồi nhưng bây giờ nhớ lại ông lão vẫn rất ngạc nhiên, nói răng ông ta chưa bao giờ thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.Mà bên cạnh cô ấy còn có một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi.Cứ gọi cô ấy là cô chủ.Bọn họ đi rất vội vã, nói là muốn thuê trọ, một phòng là được. Nhưng điều khiến ông lão ngạc nhiên đó là cô gái này nói hiện tại bọn họ không có tiền, nhưng cùng lăm thì chiều mai sẽ có người đem tiền đến, bảo ông lão đừng lo lăng.Nhưng lúc ông lão mở khách sạn thì ngoài bốn mươi rồi, cũng xem như là người trải đời.Sao mà đồng ý được. Thấy không cố chấp được, cô gái xinh đẹp ôm đứa bé mới lấy ra một miếng ngọc bích đưa cho ông lão.May mà khi đó ông lão này cũng được xem như là một người mê đồ cổ, vừa nhìn miếng ngọc thì đã biết là có giá trị không nhỏ.Hơn nữa bên trên còn khắc hai chữ Mộng Hân rất rõ.Đột nhiên ông ta cảm thấy, xuất thân của hai cô gái này không hề đơn giản.Cũng không dám đắc tội.Thế là đồng ý.Chu Minh nói hôm qua ông lão này kể rất rõ ràng, bởi vì tối hôm đó, sau khi lấy được miếng ngọc, ông ta còn liên lạc với vài người bạn nữa đến xem, còn nghĩ cách để chiếm miếng ngọc.Nhưng bạn của ông ta nhắc nhở, chủ nhân của loại ngọc vô giá này, có thể không đắc tội thì đừng nên đắc tội.Ông lão mới băng lòng từ bỏ.Cứ vậy cho đến hai giờ chiều hôm sau.Quả nhiên có một chàng trai trẻ đến.