Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 928: Cậu ta chạy đi đâu rồi

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cho nên càng xem kĩ những người có trong hình.Bởi vì lúc này, ánh mắt của vệ sĩ mặc đồ đen ở hai bên cung kính hướng về một người thanh niên chậm rãi đi lên Vân Đỉnh.Tiếc là vì góc máy quay cho nên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người thanh niên này.Tất nhiên đây là đoạn phim mà Tổng giám đốc Quách đặc biệt quay lại lúc tổ chức tiệc sinh nhật cho Lâm Y Y.“Người thanh niên này là ai?”“Còn phải hỏi, phô trương thế này, chắc chăn là chủ nhân của biệt thự Vân Đỉnh rồi!”“Chậc chậc chậc, đây mới là cuộc sống, cuộc sống thì nên sống thế này chứ, thật khiến người ta hâm mộ quái”Mọi người tán thưởng.Sau khi nhìn chăm chú một hồi, Hầu Hiểu Hà không khỏi sững sờ.Hửm?Nhưng hình như Hầu Hiểu Hà rất sợ, nên không nói gì.Lúc này, Vương Văn kéo tay Hầu Hiểu Hà: “Hiểu Hà Hiểu Hà, cậu mau nhìn xem, cậu ấm ở giữa ấy, sao càng nhìn càng thấy giống Trần Khiêm nhỉ? Cậu có thấy vậy không?”“Hả? Sao có thể là cậu ta được chứ, cùng lắm là hơi giống chút thôi, Trần Khiêm sao có thể mua được biệt thự đắt vậy chứ!”Hầu Hiểu Hà nói.Hầu Hiểu Hà hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, nếu người này thật sự là Trần Khiêm thì làm thế nào đây? Chắc mình chết mất thôi, ha ha, tiếc là sao có khả năng đó được!“Không phải, tôi thấy rất giống! Tôi hỏi Trần Khiêm!”Vương Văn hơi kích động mà không giải thích được.Lúc này mới quay đầu nhìn về phía Trần Khiêm. Hầu Hiểu Hà cũng nhìn về phía Trần Khiêm.Nhưng hai cô gái đồng thời ngạc nhiên: “Hả? Trần Khiêm đâu?”“Vừa rồi còn ở đây mà, cậu ta chạy đi đâu rồi?” Hầu Hiểu Hà nói.“Hừ hừ, tôi biết mà, nhất định là Trần Khiêm ở lại đây sẽ rất gò bó, cho nên trốn ra ngoài rồi. Nói tóm lại là sợ đấy!”Dường như Hầu Hiểu Hà tìm được chỗ trút giận, nói thẳng.Vương Văn chỉ bất lực lắc đầu.Bây giờ Vương Văn rất muốn gọi cho Trần Khiêm, muốn hỏi Trần Khiêm đi đâu rồi. Nhưng khi thấy sắc mặt Lương Mạnh sắp tái xanh đến nơi thì đã không gọi.Lại nói đến Trần Khiêm.Đúng vậy, lúc Tổng giám đốc Quách nói cái gì mà biệt thự Vân Đỉnh ở Kim Lăng.Trần Khiêm đã biết chủ đề của bữa tiệc hôm nay mà Tổng giám đốc Quách tổ chức là gì rồi.Tiếp tục ở lại đây nữa sẽ rất gượng gạo. Lỡ như bị người ta nhận ra thì không hay. Nhất là ở trước mặt Hầu Hiểu Hà.Thế là Trần Khiêm ra ngoài trước.Dù sao thì mình cũng nể mặt Vương Văn nên mới đến chơi.Nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải làm, không thể ở lại lâu được.Chuẩn bị quay về phòng mình.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cho nên càng xem kĩ những người có trong hình.Bởi vì lúc này, ánh mắt của vệ sĩ mặc đồ đen ở hai bên cung kính hướng về một người thanh niên chậm rãi đi lên Vân Đỉnh.Tiếc là vì góc máy quay cho nên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người thanh niên này.Tất nhiên đây là đoạn phim mà Tổng giám đốc Quách đặc biệt quay lại lúc tổ chức tiệc sinh nhật cho Lâm Y Y.“Người thanh niên này là ai?”“Còn phải hỏi, phô trương thế này, chắc chăn là chủ nhân của biệt thự Vân Đỉnh rồi!”“Chậc chậc chậc, đây mới là cuộc sống, cuộc sống thì nên sống thế này chứ, thật khiến người ta hâm mộ quái”Mọi người tán thưởng.Sau khi nhìn chăm chú một hồi, Hầu Hiểu Hà không khỏi sững sờ.Hửm?Nhưng hình như Hầu Hiểu Hà rất sợ, nên không nói gì.Lúc này, Vương Văn kéo tay Hầu Hiểu Hà: “Hiểu Hà Hiểu Hà, cậu mau nhìn xem, cậu ấm ở giữa ấy, sao càng nhìn càng thấy giống Trần Khiêm nhỉ? Cậu có thấy vậy không?”“Hả? Sao có thể là cậu ta được chứ, cùng lắm là hơi giống chút thôi, Trần Khiêm sao có thể mua được biệt thự đắt vậy chứ!”Hầu Hiểu Hà nói.Hầu Hiểu Hà hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, nếu người này thật sự là Trần Khiêm thì làm thế nào đây? Chắc mình chết mất thôi, ha ha, tiếc là sao có khả năng đó được!“Không phải, tôi thấy rất giống! Tôi hỏi Trần Khiêm!”Vương Văn hơi kích động mà không giải thích được.Lúc này mới quay đầu nhìn về phía Trần Khiêm. Hầu Hiểu Hà cũng nhìn về phía Trần Khiêm.Nhưng hai cô gái đồng thời ngạc nhiên: “Hả? Trần Khiêm đâu?”“Vừa rồi còn ở đây mà, cậu ta chạy đi đâu rồi?” Hầu Hiểu Hà nói.“Hừ hừ, tôi biết mà, nhất định là Trần Khiêm ở lại đây sẽ rất gò bó, cho nên trốn ra ngoài rồi. Nói tóm lại là sợ đấy!”Dường như Hầu Hiểu Hà tìm được chỗ trút giận, nói thẳng.Vương Văn chỉ bất lực lắc đầu.Bây giờ Vương Văn rất muốn gọi cho Trần Khiêm, muốn hỏi Trần Khiêm đi đâu rồi. Nhưng khi thấy sắc mặt Lương Mạnh sắp tái xanh đến nơi thì đã không gọi.Lại nói đến Trần Khiêm.Đúng vậy, lúc Tổng giám đốc Quách nói cái gì mà biệt thự Vân Đỉnh ở Kim Lăng.Trần Khiêm đã biết chủ đề của bữa tiệc hôm nay mà Tổng giám đốc Quách tổ chức là gì rồi.Tiếp tục ở lại đây nữa sẽ rất gượng gạo. Lỡ như bị người ta nhận ra thì không hay. Nhất là ở trước mặt Hầu Hiểu Hà.Thế là Trần Khiêm ra ngoài trước.Dù sao thì mình cũng nể mặt Vương Văn nên mới đến chơi.Nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải làm, không thể ở lại lâu được.Chuẩn bị quay về phòng mình.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cho nên càng xem kĩ những người có trong hình.Bởi vì lúc này, ánh mắt của vệ sĩ mặc đồ đen ở hai bên cung kính hướng về một người thanh niên chậm rãi đi lên Vân Đỉnh.Tiếc là vì góc máy quay cho nên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người thanh niên này.Tất nhiên đây là đoạn phim mà Tổng giám đốc Quách đặc biệt quay lại lúc tổ chức tiệc sinh nhật cho Lâm Y Y.“Người thanh niên này là ai?”“Còn phải hỏi, phô trương thế này, chắc chăn là chủ nhân của biệt thự Vân Đỉnh rồi!”“Chậc chậc chậc, đây mới là cuộc sống, cuộc sống thì nên sống thế này chứ, thật khiến người ta hâm mộ quái”Mọi người tán thưởng.Sau khi nhìn chăm chú một hồi, Hầu Hiểu Hà không khỏi sững sờ.Hửm?Nhưng hình như Hầu Hiểu Hà rất sợ, nên không nói gì.Lúc này, Vương Văn kéo tay Hầu Hiểu Hà: “Hiểu Hà Hiểu Hà, cậu mau nhìn xem, cậu ấm ở giữa ấy, sao càng nhìn càng thấy giống Trần Khiêm nhỉ? Cậu có thấy vậy không?”“Hả? Sao có thể là cậu ta được chứ, cùng lắm là hơi giống chút thôi, Trần Khiêm sao có thể mua được biệt thự đắt vậy chứ!”Hầu Hiểu Hà nói.Hầu Hiểu Hà hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, nếu người này thật sự là Trần Khiêm thì làm thế nào đây? Chắc mình chết mất thôi, ha ha, tiếc là sao có khả năng đó được!“Không phải, tôi thấy rất giống! Tôi hỏi Trần Khiêm!”Vương Văn hơi kích động mà không giải thích được.Lúc này mới quay đầu nhìn về phía Trần Khiêm. Hầu Hiểu Hà cũng nhìn về phía Trần Khiêm.Nhưng hai cô gái đồng thời ngạc nhiên: “Hả? Trần Khiêm đâu?”“Vừa rồi còn ở đây mà, cậu ta chạy đi đâu rồi?” Hầu Hiểu Hà nói.“Hừ hừ, tôi biết mà, nhất định là Trần Khiêm ở lại đây sẽ rất gò bó, cho nên trốn ra ngoài rồi. Nói tóm lại là sợ đấy!”Dường như Hầu Hiểu Hà tìm được chỗ trút giận, nói thẳng.Vương Văn chỉ bất lực lắc đầu.Bây giờ Vương Văn rất muốn gọi cho Trần Khiêm, muốn hỏi Trần Khiêm đi đâu rồi. Nhưng khi thấy sắc mặt Lương Mạnh sắp tái xanh đến nơi thì đã không gọi.Lại nói đến Trần Khiêm.Đúng vậy, lúc Tổng giám đốc Quách nói cái gì mà biệt thự Vân Đỉnh ở Kim Lăng.Trần Khiêm đã biết chủ đề của bữa tiệc hôm nay mà Tổng giám đốc Quách tổ chức là gì rồi.Tiếp tục ở lại đây nữa sẽ rất gượng gạo. Lỡ như bị người ta nhận ra thì không hay. Nhất là ở trước mặt Hầu Hiểu Hà.Thế là Trần Khiêm ra ngoài trước.Dù sao thì mình cũng nể mặt Vương Văn nên mới đến chơi.Nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải làm, không thể ở lại lâu được.Chuẩn bị quay về phòng mình.

Chương 928: Cậu ta chạy đi đâu rồi