Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 930: Mượn cơ hội xuống đài

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Tôi biết rồi. Trần Khiêm, có phải là sáng sớm ngày mai, Tiểu Béo tổ chức dã ngoại hai ngày ở huyện Hồng, nên hai người đến trước không?”Phương Di nói.“Hả? À ừ, đúng vậy, chỉ là Tiểu Béo chưa đến, tôi đến trước đặt khách sạn. Không ngờ trùng hợp vậy, hai người cũng muốn đến trước để du lịch à?”Trần Khiêm liếc mắt nhìn vệ sĩ mà Phương Kiển Nám dẫn tới.“Tiểu Béo từng nói với tôi, các cậu rất thích đi du lịch!”Trần Khiêm tưởng Phương Di với Phương Kiển Nám phát hiện ra mình cũng đến tìm nữ giúp việc kia rồi, cho nên mới căng thẳng, nhưng nghe được lời này thì mới thở hắt ra một hơi.Mượn cơ hội xuống đài.“Xi, cậu nói cái gì, hai bọn tôi không có rảnh vậy, bọn tôi là...Phương Di liếc Trần Khiêm một cái, sau đó định giải thích.Phương Kiển Nám ngay lập tức cho Phương Di một ánh mắt cảnh cáo, nói:“Phương Di, em sao thế? Nói lắm vậy!” “AI Phương Di cũng chợt nhận ra là mình sai.Thật ra cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Phương Di được.Thứ nhất, mặc dù bình thường Phương Di với Phương Kiển Nám hay giữ thái lạnh lùng, nhưng hai người bọn họ đều hiểu khá rõ các bạn học trong lớp.Bên ngoài thì không thể hiện ra nhưng trên đường tan học hay ở nhà, chủ đề bàn luận nhiều nhất cũng không khác những cô gái khác là bao.Như là chuyện thú vị trong lớp, anh chàng nào đẹp trai, anh chàng nào không đẹp nhưng rất giỏi chẳng hạn.Hầu như cũng thích hóng hớt chuyện của các bạn học.Dù trải nghiệm có khác nhau thế nào đi nữa, thì suy cho cũng cùng là hai cô sinh viên mà.Hiện tại, hai người cũng bàn luận tương đối nhiều về Trần Khiêm, với cả Phương Di với Phương Kiển Nám cũng hiểu Trần Khiêm kha khá.Cũng đã tương đối quen thuộc Trần Khiêm rồi. Thứ hai, đó là cảm giác mà Trần Khiêm cho. bọn họ, rõ ràng những chàng trai khác không thể sánh được.Cho nên Phương Di ngạc nhiên, bất giác cứ nói chuyện nhiều hơn với Trần Khiêm.Lúc này mới vội im ngay.Phương Kiển Nám chỉ nhàn nhạt liếc Trần Khiêm một cái, sau đó dẫn theo một toáng người đi thẳng lên tầng.Trần Khiêm vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ.Lạ thật, nếu như Phương Kiển Nám đã tìm được nữ giúp việc trước mình.Thì lúc này đã đi rồi, sao còn ở lại huyện Hồng làm gì?Nếu như người không phải do Phương Kiển Nám dẫn đi, vậy thì là ai nữa?

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Tôi biết rồi. Trần Khiêm, có phải là sáng sớm ngày mai, Tiểu Béo tổ chức dã ngoại hai ngày ở huyện Hồng, nên hai người đến trước không?”Phương Di nói.“Hả? À ừ, đúng vậy, chỉ là Tiểu Béo chưa đến, tôi đến trước đặt khách sạn. Không ngờ trùng hợp vậy, hai người cũng muốn đến trước để du lịch à?”Trần Khiêm liếc mắt nhìn vệ sĩ mà Phương Kiển Nám dẫn tới.“Tiểu Béo từng nói với tôi, các cậu rất thích đi du lịch!”Trần Khiêm tưởng Phương Di với Phương Kiển Nám phát hiện ra mình cũng đến tìm nữ giúp việc kia rồi, cho nên mới căng thẳng, nhưng nghe được lời này thì mới thở hắt ra một hơi.Mượn cơ hội xuống đài.“Xi, cậu nói cái gì, hai bọn tôi không có rảnh vậy, bọn tôi là...Phương Di liếc Trần Khiêm một cái, sau đó định giải thích.Phương Kiển Nám ngay lập tức cho Phương Di một ánh mắt cảnh cáo, nói:“Phương Di, em sao thế? Nói lắm vậy!” “AI Phương Di cũng chợt nhận ra là mình sai.Thật ra cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Phương Di được.Thứ nhất, mặc dù bình thường Phương Di với Phương Kiển Nám hay giữ thái lạnh lùng, nhưng hai người bọn họ đều hiểu khá rõ các bạn học trong lớp.Bên ngoài thì không thể hiện ra nhưng trên đường tan học hay ở nhà, chủ đề bàn luận nhiều nhất cũng không khác những cô gái khác là bao.Như là chuyện thú vị trong lớp, anh chàng nào đẹp trai, anh chàng nào không đẹp nhưng rất giỏi chẳng hạn.Hầu như cũng thích hóng hớt chuyện của các bạn học.Dù trải nghiệm có khác nhau thế nào đi nữa, thì suy cho cũng cùng là hai cô sinh viên mà.Hiện tại, hai người cũng bàn luận tương đối nhiều về Trần Khiêm, với cả Phương Di với Phương Kiển Nám cũng hiểu Trần Khiêm kha khá.Cũng đã tương đối quen thuộc Trần Khiêm rồi. Thứ hai, đó là cảm giác mà Trần Khiêm cho. bọn họ, rõ ràng những chàng trai khác không thể sánh được.Cho nên Phương Di ngạc nhiên, bất giác cứ nói chuyện nhiều hơn với Trần Khiêm.Lúc này mới vội im ngay.Phương Kiển Nám chỉ nhàn nhạt liếc Trần Khiêm một cái, sau đó dẫn theo một toáng người đi thẳng lên tầng.Trần Khiêm vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ.Lạ thật, nếu như Phương Kiển Nám đã tìm được nữ giúp việc trước mình.Thì lúc này đã đi rồi, sao còn ở lại huyện Hồng làm gì?Nếu như người không phải do Phương Kiển Nám dẫn đi, vậy thì là ai nữa?

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Tôi biết rồi. Trần Khiêm, có phải là sáng sớm ngày mai, Tiểu Béo tổ chức dã ngoại hai ngày ở huyện Hồng, nên hai người đến trước không?”Phương Di nói.“Hả? À ừ, đúng vậy, chỉ là Tiểu Béo chưa đến, tôi đến trước đặt khách sạn. Không ngờ trùng hợp vậy, hai người cũng muốn đến trước để du lịch à?”Trần Khiêm liếc mắt nhìn vệ sĩ mà Phương Kiển Nám dẫn tới.“Tiểu Béo từng nói với tôi, các cậu rất thích đi du lịch!”Trần Khiêm tưởng Phương Di với Phương Kiển Nám phát hiện ra mình cũng đến tìm nữ giúp việc kia rồi, cho nên mới căng thẳng, nhưng nghe được lời này thì mới thở hắt ra một hơi.Mượn cơ hội xuống đài.“Xi, cậu nói cái gì, hai bọn tôi không có rảnh vậy, bọn tôi là...Phương Di liếc Trần Khiêm một cái, sau đó định giải thích.Phương Kiển Nám ngay lập tức cho Phương Di một ánh mắt cảnh cáo, nói:“Phương Di, em sao thế? Nói lắm vậy!” “AI Phương Di cũng chợt nhận ra là mình sai.Thật ra cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Phương Di được.Thứ nhất, mặc dù bình thường Phương Di với Phương Kiển Nám hay giữ thái lạnh lùng, nhưng hai người bọn họ đều hiểu khá rõ các bạn học trong lớp.Bên ngoài thì không thể hiện ra nhưng trên đường tan học hay ở nhà, chủ đề bàn luận nhiều nhất cũng không khác những cô gái khác là bao.Như là chuyện thú vị trong lớp, anh chàng nào đẹp trai, anh chàng nào không đẹp nhưng rất giỏi chẳng hạn.Hầu như cũng thích hóng hớt chuyện của các bạn học.Dù trải nghiệm có khác nhau thế nào đi nữa, thì suy cho cũng cùng là hai cô sinh viên mà.Hiện tại, hai người cũng bàn luận tương đối nhiều về Trần Khiêm, với cả Phương Di với Phương Kiển Nám cũng hiểu Trần Khiêm kha khá.Cũng đã tương đối quen thuộc Trần Khiêm rồi. Thứ hai, đó là cảm giác mà Trần Khiêm cho. bọn họ, rõ ràng những chàng trai khác không thể sánh được.Cho nên Phương Di ngạc nhiên, bất giác cứ nói chuyện nhiều hơn với Trần Khiêm.Lúc này mới vội im ngay.Phương Kiển Nám chỉ nhàn nhạt liếc Trần Khiêm một cái, sau đó dẫn theo một toáng người đi thẳng lên tầng.Trần Khiêm vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ.Lạ thật, nếu như Phương Kiển Nám đã tìm được nữ giúp việc trước mình.Thì lúc này đã đi rồi, sao còn ở lại huyện Hồng làm gì?Nếu như người không phải do Phương Kiển Nám dẫn đi, vậy thì là ai nữa?

Chương 930: Mượn cơ hội xuống đài