Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 949: Đây là quyển nhật ký của cô ấy

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Phương Mộng Hân gật đầu: "Trần Khiêm, cô muốn đi xem phòng của Tử Nguyệt, không biết có tiện không?""Tiện chứ, cháu dẫn cô đi!"Trần Khiêm mở cửa phòng Tô Tử Nguyệt.Nhưng anh không vào trong.Còn Phương Mộng Hân đã đi vào với cặp mắt đỏ hoe.Trong phòng được dọn dẹp cẩn thận, gần như mỗi góc đều được quét dọn sạch sẽ.Trong tủ quần áo, áo quần Tô Tử Nguyệt hay mặc thường ngày được gấp gọn gàng.Phương Mộng Hân lại đi đến bàn đọc sách của Tô Tử Nguyệt.Trên bàn đặt một khung ảnh, là ảnh chụp Tô Tử Nguyệt bây giờ.Xem đến đây, Phương Mộng Hân không kìm được nước mắt, hai hàng lệ chảy dài như nước lũ.Tử Nguyệt trong ảnh gần như giống hệt mình thời trẻ.Con gái, đúng là con gái của mình rồi! Con bé giống mình như đúc!Không có gì khiến bà ấy hạnh phúc hơn được gặp lại con gái lúc này!Bà ấy cảm thấy ông trời vẫn thương mình. Bà ấy ôm tấm ảnh vào lòng khóc hồi lâu.Đột nhiên, Phương Mộng Hân thoáng trông thấy một cuốn sổ trên bàn.Bà ấy lật ra xem thử.Thì thấy nét chữ nắn nót đẹp đế của Tô Tử Nguyệt.Đây là quyển nhật ký của cô ấy.Nhiều năm qua Tử Nguyệt vẫn giữ thói quen viết nhật ký.Bà ấy mở trang đầu tiên ra, là thời điểm trước khi cô ấy gặp Trần Khiêm."Hôm nay, mình đã trở thành một cô giáo trẻ. Hàng ngày được trồng thấy dáng vẻ vui tươi của đám trẻ, mình thật sự rất thỏa mãn. Từ nhỏ mình đã không có mẹ, có lẽ chỉ khi ở bên những đứa trẻ hạnh phúc mỹ mãn, mình mới cảm thấy bản thân không hề cô độc!""Hôm nay, mình nghe thấy một cô giáo lén lút bàn tán với người khác về mình, nói mình lớn lên trong cô nhỉ viện, bị ba mẹ bỏ rơi từ nhỏ. Mình giả vờ không nghe thấy, nhưng trong lòng thật sự rất khó chịu. Mình hi vọng một ngày nào đó tìm được ba mẹ, hỏi xem tại sao họ không cần mình, vì sao không cho mình một tuổi thơ tốt đẹp! Tại sao chứ?”"Mình làm thê cho một nhà hàng, không cẩn thận làm sai nên bị cấp trên khiển trách. Có một cậu chủ giúp mình, không hiểu sao mình lại có cảm giác thân thiết khi nhìn thấy anh ấy.""Mình lại gặp anh ấy, anh ấy từng giúp đỡ mình nhưng đứng trước mặt anh ấy mình lại hơi căng thẳng, bởi vì anh ấy giàu có, còn mình là con nhóc nghèo. Thế nhưng anh ấy nói với mình rằng anh ấy cũng từng có trải nghiệm giống mình. Không biết tại sao mình vẫn cảm thấy anh ấy thật thân thiết, chỉ cần ở bên anh ấy là mình có cảm giác an toàn!""Mấy ngày nay mình rất nhớ anh ấy, muốn gặp anh ấy. Hôm nay mình lại nhìn thấy anh ấy, muốn đi theo anh ấy, chăm sóc anh ấy, lo liệu tất cả mọi mặt cho anh ấy. Nhưng mình biết anh ấy đã có người yêu, chị gái kia rất xinh đẹp, rất hào phóng. Anh Trần Khiêm sẽ không thích mình đâu, nhưng mình vẫn muốn làm một việc gì đó cho anh ấy!"

Phương Mộng Hân gật đầu: "Trần Khiêm, cô muốn đi xem phòng của Tử Nguyệt, không biết có tiện không?"

"Tiện chứ, cháu dẫn cô đi!"

Trần Khiêm mở cửa phòng Tô Tử Nguyệt.

Nhưng anh không vào trong.

Còn Phương Mộng Hân đã đi vào với cặp mắt đỏ hoe.

Trong phòng được dọn dẹp cẩn thận, gần như mỗi góc đều được quét dọn sạch sẽ.

Trong tủ quần áo, áo quần Tô Tử Nguyệt hay mặc thường ngày được gấp gọn gàng.

Phương Mộng Hân lại đi đến bàn đọc sách của Tô Tử Nguyệt.

Trên bàn đặt một khung ảnh, là ảnh chụp Tô Tử Nguyệt bây giờ.

Xem đến đây, Phương Mộng Hân không kìm được nước mắt, hai hàng lệ chảy dài như nước lũ.

Tử Nguyệt trong ảnh gần như giống hệt mình thời trẻ.

Con gái, đúng là con gái của mình rồi! Con bé giống mình như đúc!

Không có gì khiến bà ấy hạnh phúc hơn được gặp lại con gái lúc này!

Bà ấy cảm thấy ông trời vẫn thương mình. Bà ấy ôm tấm ảnh vào lòng khóc hồi lâu.

Đột nhiên, Phương Mộng Hân thoáng trông thấy một cuốn sổ trên bàn.

Bà ấy lật ra xem thử.

Thì thấy nét chữ nắn nót đẹp đế của Tô Tử Nguyệt.

Đây là quyển nhật ký của cô ấy.

Nhiều năm qua Tử Nguyệt vẫn giữ thói quen viết nhật ký.

Bà ấy mở trang đầu tiên ra, là thời điểm trước khi cô ấy gặp Trần Khiêm.

"Hôm nay, mình đã trở thành một cô giáo trẻ. Hàng ngày được trồng thấy dáng vẻ vui tươi của đám trẻ, mình thật sự rất thỏa mãn. Từ nhỏ mình đã không có mẹ, có lẽ chỉ khi ở bên những đứa trẻ hạnh phúc mỹ mãn, mình mới cảm thấy bản thân không hề cô độc!"

"Hôm nay, mình nghe thấy một cô giáo lén lút bàn tán với người khác về mình, nói mình lớn lên trong cô nhỉ viện, bị ba mẹ bỏ rơi từ nhỏ. Mình giả vờ không nghe thấy, nhưng trong lòng thật sự rất khó chịu. Mình hi vọng một ngày nào đó tìm được ba mẹ, hỏi xem tại sao họ không cần mình, vì sao không cho mình một tuổi thơ tốt đẹp! Tại sao chứ?”

"Mình làm thê cho một nhà hàng, không cẩn thận làm sai nên bị cấp trên khiển trách. Có một cậu chủ giúp mình, không hiểu sao mình lại có cảm giác thân thiết khi nhìn thấy anh ấy."

"Mình lại gặp anh ấy, anh ấy từng giúp đỡ mình nhưng đứng trước mặt anh ấy mình lại hơi căng thẳng, bởi vì anh ấy giàu có, còn mình là con nhóc nghèo. Thế nhưng anh ấy nói với mình rằng anh ấy cũng từng có trải nghiệm giống mình. Không biết tại sao mình vẫn cảm thấy anh ấy thật thân thiết, chỉ cần ở bên anh ấy là mình có cảm giác an toàn!"

"Mấy ngày nay mình rất nhớ anh ấy, muốn gặp anh ấy. Hôm nay mình lại nhìn thấy anh ấy, muốn đi theo anh ấy, chăm sóc anh ấy, lo liệu tất cả mọi mặt cho anh ấy. Nhưng mình biết anh ấy đã có người yêu, chị gái kia rất xinh đẹp, rất hào phóng. Anh Trần Khiêm sẽ không thích mình đâu, nhưng mình vẫn muốn làm một việc gì đó cho anh ấy!"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Phương Mộng Hân gật đầu: "Trần Khiêm, cô muốn đi xem phòng của Tử Nguyệt, không biết có tiện không?""Tiện chứ, cháu dẫn cô đi!"Trần Khiêm mở cửa phòng Tô Tử Nguyệt.Nhưng anh không vào trong.Còn Phương Mộng Hân đã đi vào với cặp mắt đỏ hoe.Trong phòng được dọn dẹp cẩn thận, gần như mỗi góc đều được quét dọn sạch sẽ.Trong tủ quần áo, áo quần Tô Tử Nguyệt hay mặc thường ngày được gấp gọn gàng.Phương Mộng Hân lại đi đến bàn đọc sách của Tô Tử Nguyệt.Trên bàn đặt một khung ảnh, là ảnh chụp Tô Tử Nguyệt bây giờ.Xem đến đây, Phương Mộng Hân không kìm được nước mắt, hai hàng lệ chảy dài như nước lũ.Tử Nguyệt trong ảnh gần như giống hệt mình thời trẻ.Con gái, đúng là con gái của mình rồi! Con bé giống mình như đúc!Không có gì khiến bà ấy hạnh phúc hơn được gặp lại con gái lúc này!Bà ấy cảm thấy ông trời vẫn thương mình. Bà ấy ôm tấm ảnh vào lòng khóc hồi lâu.Đột nhiên, Phương Mộng Hân thoáng trông thấy một cuốn sổ trên bàn.Bà ấy lật ra xem thử.Thì thấy nét chữ nắn nót đẹp đế của Tô Tử Nguyệt.Đây là quyển nhật ký của cô ấy.Nhiều năm qua Tử Nguyệt vẫn giữ thói quen viết nhật ký.Bà ấy mở trang đầu tiên ra, là thời điểm trước khi cô ấy gặp Trần Khiêm."Hôm nay, mình đã trở thành một cô giáo trẻ. Hàng ngày được trồng thấy dáng vẻ vui tươi của đám trẻ, mình thật sự rất thỏa mãn. Từ nhỏ mình đã không có mẹ, có lẽ chỉ khi ở bên những đứa trẻ hạnh phúc mỹ mãn, mình mới cảm thấy bản thân không hề cô độc!""Hôm nay, mình nghe thấy một cô giáo lén lút bàn tán với người khác về mình, nói mình lớn lên trong cô nhỉ viện, bị ba mẹ bỏ rơi từ nhỏ. Mình giả vờ không nghe thấy, nhưng trong lòng thật sự rất khó chịu. Mình hi vọng một ngày nào đó tìm được ba mẹ, hỏi xem tại sao họ không cần mình, vì sao không cho mình một tuổi thơ tốt đẹp! Tại sao chứ?”"Mình làm thê cho một nhà hàng, không cẩn thận làm sai nên bị cấp trên khiển trách. Có một cậu chủ giúp mình, không hiểu sao mình lại có cảm giác thân thiết khi nhìn thấy anh ấy.""Mình lại gặp anh ấy, anh ấy từng giúp đỡ mình nhưng đứng trước mặt anh ấy mình lại hơi căng thẳng, bởi vì anh ấy giàu có, còn mình là con nhóc nghèo. Thế nhưng anh ấy nói với mình rằng anh ấy cũng từng có trải nghiệm giống mình. Không biết tại sao mình vẫn cảm thấy anh ấy thật thân thiết, chỉ cần ở bên anh ấy là mình có cảm giác an toàn!""Mấy ngày nay mình rất nhớ anh ấy, muốn gặp anh ấy. Hôm nay mình lại nhìn thấy anh ấy, muốn đi theo anh ấy, chăm sóc anh ấy, lo liệu tất cả mọi mặt cho anh ấy. Nhưng mình biết anh ấy đã có người yêu, chị gái kia rất xinh đẹp, rất hào phóng. Anh Trần Khiêm sẽ không thích mình đâu, nhưng mình vẫn muốn làm một việc gì đó cho anh ấy!"

Chương 949: Đây là quyển nhật ký của cô ấy