Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 967: Có điều tra được là ai làm không

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Cô Phương, không cần cảm ơn, tôi là người được cậu Trần phái đến âm thầm bảo vệ cô Tô Tử Nguyệt, đây là nhiệm vụ của tôi! Tôi không ngờ, có người dám động thủ giữa ban ngày ban mặt.”Người thanh niên mang vẻ mặt tự trách. Tô Tử Nguyệt sắc mặt tái nhợt, gần như là bất tỉnh nhân sự. Từ xa, âm thanh tiếng còi xe cứu thương vọng tới.Thanh niên này cũng không phải ai xa lạ, chính là Địa Hổ.Thiên Long Địa Hổ là hai anh em chuyên phụ trách bảo vệ an toàn cho Trần Khiêm.Nhưng mà trước khi đến Thục Xuyên, Trần Khiêm cho rằng mình Thiên Long là đủ, không cần cả hai anh em phải đi theo mình.Cho nên đã dặn Địa Hổ âm thầm đi bảo vệ Tô Tử Nguyệt.Dù sao thì trước kia cũng rất nhiều lần người bên cạnh Trần Khiêm bị bắt cóc nên anh rất để tâm.Nhưng Tô Tử Nguyệt có thể gặp chuyện gì được.Thế nên bình thường Địa Hổ rất nhàn.Nhưng không ngờ hôm nay nhờ dụng cụ quan sát, mới biết Tô Tử Nguyệt đang bị theo dõi.Gấp gáp chạy đến, nhưng vẫn là chậm một bước.Trần Khiêm là người được thông báo trước tiên. Liền vội vàng chạy tới bệnh viện. "Có điều tra được là ai làm không?"Tô Tử Nguyệt vẫn đang còn hôn mê, Trần Khiêm giận run người. Còn Phương Mộng Hân khóc hết nước mắt. "Tôi đã liên hệ Tổng giám đốc Chu điều tra, đám người kia không phải là người địa phương, cho nên không lần ra manh mối gì. Nhưng mà cậu Trần, trong đó có một người hẳn là cậu rất có hứng thú."Thiên Long đã có mặt, nói.Sau đó đưa bức phát họa khuôn mặt của tên ngồi ở ghế phụ bị Phương Mộng Hân tháo mặt nạ cho Trần Khiêm xem.Trần Khiêm vừa nhìn thấy.Lông mi liền giật giật."Long Thiếu Vân? Sao lại là hãn?"Trần Khiêm kinh ngạc hỏi.Tuy hình ảnh hơi mờ, nhưng Trần Khiêm có thể khẳng định đó là Long Thiếu Vân.Dù sao thì anh thiếu chút nữa là bại trong tay hắn."Không sai, chính là hản. Chúng ta điều tra ra được, hắn tới Thục Xuyên vài ngày trước. Cậu Trần, dù cho giữa cậu và hắn có ân oán, nhưng mà hẳn lao tâm khổ tứ đuổi tới tận Thục Xuyên để trả thù, điểm này tôi nghĩ không thông!"Thiên Long nhíu mày nói.Ẩm. Trần Khiêm đấm mạnh lên tường."Không cần biết hản là kẻ nào, cũng không cần biết hắn muốn cái gì, nhưng Tử Nguyệt không có tội. Vì báo thù tôi mà thiếu chút nữa hắn đã hại chết Tử Nguyệt! Thiên Long Địa Hổ, Long Thiếu Vân chắc cũng chưa rời khỏi Thục Xuyên đâu, hai người kết hợp với Chu Minh, nhất định phải bắt được hắn! Không cần biết các người dùng biện pháp gì, không được để hắn cứ như vậy mà rời khỏi Thục Xuyên!"Đứng ngoài cửa phòng bệnh của Tô Tử Nguyệt, Trần Khiêm cả giận nói."RõI Cậu Trần!" Thiên Long Địa Hổ đứng thẳng người nhận lệnh. Lúc này, trong một căn biệt thự bí ẩn."Nhanh nhanh nhanh, thu dọn đồ đạc, chúng ta chia làm hai hướng rời đi!""Hả? Cậu Long, phải đi gấp như vậy sao? Không cần chào Tư Đồ Dương một tiếng sao?"Người tài xế kề cận Long Thiếu Vân hỏi."Chào con khỉ, e là trễ một chút nữa thì không còn đường thoát đâu! Khẩn trương, sắp xếp cho đám kia rời đi trước!"Long Thiếu Vân la toáng.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Cô Phương, không cần cảm ơn, tôi là người được cậu Trần phái đến âm thầm bảo vệ cô Tô Tử Nguyệt, đây là nhiệm vụ của tôi! Tôi không ngờ, có người dám động thủ giữa ban ngày ban mặt.”Người thanh niên mang vẻ mặt tự trách. Tô Tử Nguyệt sắc mặt tái nhợt, gần như là bất tỉnh nhân sự. Từ xa, âm thanh tiếng còi xe cứu thương vọng tới.Thanh niên này cũng không phải ai xa lạ, chính là Địa Hổ.Thiên Long Địa Hổ là hai anh em chuyên phụ trách bảo vệ an toàn cho Trần Khiêm.Nhưng mà trước khi đến Thục Xuyên, Trần Khiêm cho rằng mình Thiên Long là đủ, không cần cả hai anh em phải đi theo mình.Cho nên đã dặn Địa Hổ âm thầm đi bảo vệ Tô Tử Nguyệt.Dù sao thì trước kia cũng rất nhiều lần người bên cạnh Trần Khiêm bị bắt cóc nên anh rất để tâm.Nhưng Tô Tử Nguyệt có thể gặp chuyện gì được.Thế nên bình thường Địa Hổ rất nhàn.Nhưng không ngờ hôm nay nhờ dụng cụ quan sát, mới biết Tô Tử Nguyệt đang bị theo dõi.Gấp gáp chạy đến, nhưng vẫn là chậm một bước.Trần Khiêm là người được thông báo trước tiên. Liền vội vàng chạy tới bệnh viện. "Có điều tra được là ai làm không?"Tô Tử Nguyệt vẫn đang còn hôn mê, Trần Khiêm giận run người. Còn Phương Mộng Hân khóc hết nước mắt. "Tôi đã liên hệ Tổng giám đốc Chu điều tra, đám người kia không phải là người địa phương, cho nên không lần ra manh mối gì. Nhưng mà cậu Trần, trong đó có một người hẳn là cậu rất có hứng thú."Thiên Long đã có mặt, nói.Sau đó đưa bức phát họa khuôn mặt của tên ngồi ở ghế phụ bị Phương Mộng Hân tháo mặt nạ cho Trần Khiêm xem.Trần Khiêm vừa nhìn thấy.Lông mi liền giật giật."Long Thiếu Vân? Sao lại là hãn?"Trần Khiêm kinh ngạc hỏi.Tuy hình ảnh hơi mờ, nhưng Trần Khiêm có thể khẳng định đó là Long Thiếu Vân.Dù sao thì anh thiếu chút nữa là bại trong tay hắn."Không sai, chính là hản. Chúng ta điều tra ra được, hắn tới Thục Xuyên vài ngày trước. Cậu Trần, dù cho giữa cậu và hắn có ân oán, nhưng mà hẳn lao tâm khổ tứ đuổi tới tận Thục Xuyên để trả thù, điểm này tôi nghĩ không thông!"Thiên Long nhíu mày nói.Ẩm. Trần Khiêm đấm mạnh lên tường."Không cần biết hản là kẻ nào, cũng không cần biết hắn muốn cái gì, nhưng Tử Nguyệt không có tội. Vì báo thù tôi mà thiếu chút nữa hắn đã hại chết Tử Nguyệt! Thiên Long Địa Hổ, Long Thiếu Vân chắc cũng chưa rời khỏi Thục Xuyên đâu, hai người kết hợp với Chu Minh, nhất định phải bắt được hắn! Không cần biết các người dùng biện pháp gì, không được để hắn cứ như vậy mà rời khỏi Thục Xuyên!"Đứng ngoài cửa phòng bệnh của Tô Tử Nguyệt, Trần Khiêm cả giận nói."RõI Cậu Trần!" Thiên Long Địa Hổ đứng thẳng người nhận lệnh. Lúc này, trong một căn biệt thự bí ẩn."Nhanh nhanh nhanh, thu dọn đồ đạc, chúng ta chia làm hai hướng rời đi!""Hả? Cậu Long, phải đi gấp như vậy sao? Không cần chào Tư Đồ Dương một tiếng sao?"Người tài xế kề cận Long Thiếu Vân hỏi."Chào con khỉ, e là trễ một chút nữa thì không còn đường thoát đâu! Khẩn trương, sắp xếp cho đám kia rời đi trước!"Long Thiếu Vân la toáng.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Cô Phương, không cần cảm ơn, tôi là người được cậu Trần phái đến âm thầm bảo vệ cô Tô Tử Nguyệt, đây là nhiệm vụ của tôi! Tôi không ngờ, có người dám động thủ giữa ban ngày ban mặt.”Người thanh niên mang vẻ mặt tự trách. Tô Tử Nguyệt sắc mặt tái nhợt, gần như là bất tỉnh nhân sự. Từ xa, âm thanh tiếng còi xe cứu thương vọng tới.Thanh niên này cũng không phải ai xa lạ, chính là Địa Hổ.Thiên Long Địa Hổ là hai anh em chuyên phụ trách bảo vệ an toàn cho Trần Khiêm.Nhưng mà trước khi đến Thục Xuyên, Trần Khiêm cho rằng mình Thiên Long là đủ, không cần cả hai anh em phải đi theo mình.Cho nên đã dặn Địa Hổ âm thầm đi bảo vệ Tô Tử Nguyệt.Dù sao thì trước kia cũng rất nhiều lần người bên cạnh Trần Khiêm bị bắt cóc nên anh rất để tâm.Nhưng Tô Tử Nguyệt có thể gặp chuyện gì được.Thế nên bình thường Địa Hổ rất nhàn.Nhưng không ngờ hôm nay nhờ dụng cụ quan sát, mới biết Tô Tử Nguyệt đang bị theo dõi.Gấp gáp chạy đến, nhưng vẫn là chậm một bước.Trần Khiêm là người được thông báo trước tiên. Liền vội vàng chạy tới bệnh viện. "Có điều tra được là ai làm không?"Tô Tử Nguyệt vẫn đang còn hôn mê, Trần Khiêm giận run người. Còn Phương Mộng Hân khóc hết nước mắt. "Tôi đã liên hệ Tổng giám đốc Chu điều tra, đám người kia không phải là người địa phương, cho nên không lần ra manh mối gì. Nhưng mà cậu Trần, trong đó có một người hẳn là cậu rất có hứng thú."Thiên Long đã có mặt, nói.Sau đó đưa bức phát họa khuôn mặt của tên ngồi ở ghế phụ bị Phương Mộng Hân tháo mặt nạ cho Trần Khiêm xem.Trần Khiêm vừa nhìn thấy.Lông mi liền giật giật."Long Thiếu Vân? Sao lại là hãn?"Trần Khiêm kinh ngạc hỏi.Tuy hình ảnh hơi mờ, nhưng Trần Khiêm có thể khẳng định đó là Long Thiếu Vân.Dù sao thì anh thiếu chút nữa là bại trong tay hắn."Không sai, chính là hản. Chúng ta điều tra ra được, hắn tới Thục Xuyên vài ngày trước. Cậu Trần, dù cho giữa cậu và hắn có ân oán, nhưng mà hẳn lao tâm khổ tứ đuổi tới tận Thục Xuyên để trả thù, điểm này tôi nghĩ không thông!"Thiên Long nhíu mày nói.Ẩm. Trần Khiêm đấm mạnh lên tường."Không cần biết hản là kẻ nào, cũng không cần biết hắn muốn cái gì, nhưng Tử Nguyệt không có tội. Vì báo thù tôi mà thiếu chút nữa hắn đã hại chết Tử Nguyệt! Thiên Long Địa Hổ, Long Thiếu Vân chắc cũng chưa rời khỏi Thục Xuyên đâu, hai người kết hợp với Chu Minh, nhất định phải bắt được hắn! Không cần biết các người dùng biện pháp gì, không được để hắn cứ như vậy mà rời khỏi Thục Xuyên!"Đứng ngoài cửa phòng bệnh của Tô Tử Nguyệt, Trần Khiêm cả giận nói."RõI Cậu Trần!" Thiên Long Địa Hổ đứng thẳng người nhận lệnh. Lúc này, trong một căn biệt thự bí ẩn."Nhanh nhanh nhanh, thu dọn đồ đạc, chúng ta chia làm hai hướng rời đi!""Hả? Cậu Long, phải đi gấp như vậy sao? Không cần chào Tư Đồ Dương một tiếng sao?"Người tài xế kề cận Long Thiếu Vân hỏi."Chào con khỉ, e là trễ một chút nữa thì không còn đường thoát đâu! Khẩn trương, sắp xếp cho đám kia rời đi trước!"Long Thiếu Vân la toáng.

Chương 967: Có điều tra được là ai làm không