Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 973: Đây chính là trừng phạt
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đến lúc đó, có thể cứu Tử Nguyệt ra mà không để lại dấu vết.“Vậy cô Phương, chúng ta làm sao để trà trộn vào đám nhân công đó?”Thiên Long thắc mắc.“Quy trình tuyển chọn những người này rất nghiêm ngặt, bọn họ sẽ được tập trung ở thành phố Khánh. Chúng ta phải nhanh chóng đến thành phố Khánh, rồi tôi sẽ có cách gởi cậu vào. Tôi có một vài thân tín ở nhà họ Phương, tôi sẽ thăm dò vị trí chính xác của Tử Nguyệt!”Phương Mộng Hân dàn xếp. Lòng bà ấy thật sự rất lo lắng cho tình hình của Tử Nguyệt. Nhà họ Phương như một cái động không đáy, dễ vào khó ra.Bởi vì quá hiểu điều này, nên tâm tình của Phương Mộng Hân rất kích động.Nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, đầu óc của bà vẫn rất mực sáng suốt.Cùng lúc đó, trang viên nhà họ Phương, trong một căn phòng bí mật.“Ông chủ, cô Tử Nguyệt nhất mực không uống thuốc, cũng không ăn uống, chúng tôi khuyên bảo không được.”Vài người thầy thuốc tiến vào, lúc này đang cung kính báo cáo với ông cụ Phương.Phương Bất Đồng năm nay đã bảy mươi tuổi, khuôn mặt nhăn nheo của ông ấy lúc này thoáng hiện vẻ lo lắng.“Ây da, con bé Tử Nguyệt này bướng bỉnh y chang mẹ nó. Đúng rồi, không phải Kiển Nám đã tìm ra Tiểu Hà người giúp việc thân tín của Mộng Hân rồi sao, để Tiểu Hà đi khuyên nhủ xem sao... Ngoài ra, chuyện của Tử Nguyệt tuyệt đối không để cho ai biết, kể cả Kiển Nám, nếu không thì tôi nhất định khiến các người chết không có chỗ chôn. Đi đi!”Mấy người thầy thuốc bị dọa đến toàn thân run rẩy, cuống cuồng chạy mất.Phương Bất Đồng chống gậy từ từ đứng lên.Nhìn lên tường, trong đầu lộn xộn những sự việc diễn ra trong vòng mấy năm trở lại đây.Đặc biệt là năm đó, trước bàn thờ gia tiên, cắt đứt quan hệ với đứa con gái mà ông thương yêu nhất -.Đuổi Phương Mộng Hân ra khỏi nhà.Tuy rằng năm đó ông ấy đã đuổi con đi theo gia pháp nghiêm khắc của gia đình nhưng lập tức đã hối hận.Ông ấy trăm phương ngàn cách tìm Mộng Hân trở về.Không nhất thiết phải đưa Mộng Hân về, chỉ cần để ông ấy biết con gái yêu quý vẫn còn sống, sống tốt là được.Vậy là quá đủ với Phương Bất Đồng rồi.Tuy nhiên, nhiều năm như vậy vẫn không có chút tin tức nào. Phương Bất Đồng rất chú trọng đến việc chăm sóc cơ thể, lẽ ra ở tuổi sáu mươi bảy mươi vẫn có vẻ ngoài của người năm mươi tuổi, nhưng bây giờ xem ra còn già hơn những người lao động chân tay lao lực bằng tuổi.Xem ra, đây chính là trừng phạt.Vốn tưởng rằng đến chết cũng không thể gặp lại con gái.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đến lúc đó, có thể cứu Tử Nguyệt ra mà không để lại dấu vết.“Vậy cô Phương, chúng ta làm sao để trà trộn vào đám nhân công đó?”Thiên Long thắc mắc.“Quy trình tuyển chọn những người này rất nghiêm ngặt, bọn họ sẽ được tập trung ở thành phố Khánh. Chúng ta phải nhanh chóng đến thành phố Khánh, rồi tôi sẽ có cách gởi cậu vào. Tôi có một vài thân tín ở nhà họ Phương, tôi sẽ thăm dò vị trí chính xác của Tử Nguyệt!”Phương Mộng Hân dàn xếp. Lòng bà ấy thật sự rất lo lắng cho tình hình của Tử Nguyệt. Nhà họ Phương như một cái động không đáy, dễ vào khó ra.Bởi vì quá hiểu điều này, nên tâm tình của Phương Mộng Hân rất kích động.Nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, đầu óc của bà vẫn rất mực sáng suốt.Cùng lúc đó, trang viên nhà họ Phương, trong một căn phòng bí mật.“Ông chủ, cô Tử Nguyệt nhất mực không uống thuốc, cũng không ăn uống, chúng tôi khuyên bảo không được.”Vài người thầy thuốc tiến vào, lúc này đang cung kính báo cáo với ông cụ Phương.Phương Bất Đồng năm nay đã bảy mươi tuổi, khuôn mặt nhăn nheo của ông ấy lúc này thoáng hiện vẻ lo lắng.“Ây da, con bé Tử Nguyệt này bướng bỉnh y chang mẹ nó. Đúng rồi, không phải Kiển Nám đã tìm ra Tiểu Hà người giúp việc thân tín của Mộng Hân rồi sao, để Tiểu Hà đi khuyên nhủ xem sao... Ngoài ra, chuyện của Tử Nguyệt tuyệt đối không để cho ai biết, kể cả Kiển Nám, nếu không thì tôi nhất định khiến các người chết không có chỗ chôn. Đi đi!”Mấy người thầy thuốc bị dọa đến toàn thân run rẩy, cuống cuồng chạy mất.Phương Bất Đồng chống gậy từ từ đứng lên.Nhìn lên tường, trong đầu lộn xộn những sự việc diễn ra trong vòng mấy năm trở lại đây.Đặc biệt là năm đó, trước bàn thờ gia tiên, cắt đứt quan hệ với đứa con gái mà ông thương yêu nhất -.Đuổi Phương Mộng Hân ra khỏi nhà.Tuy rằng năm đó ông ấy đã đuổi con đi theo gia pháp nghiêm khắc của gia đình nhưng lập tức đã hối hận.Ông ấy trăm phương ngàn cách tìm Mộng Hân trở về.Không nhất thiết phải đưa Mộng Hân về, chỉ cần để ông ấy biết con gái yêu quý vẫn còn sống, sống tốt là được.Vậy là quá đủ với Phương Bất Đồng rồi.Tuy nhiên, nhiều năm như vậy vẫn không có chút tin tức nào. Phương Bất Đồng rất chú trọng đến việc chăm sóc cơ thể, lẽ ra ở tuổi sáu mươi bảy mươi vẫn có vẻ ngoài của người năm mươi tuổi, nhưng bây giờ xem ra còn già hơn những người lao động chân tay lao lực bằng tuổi.Xem ra, đây chính là trừng phạt.Vốn tưởng rằng đến chết cũng không thể gặp lại con gái.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đến lúc đó, có thể cứu Tử Nguyệt ra mà không để lại dấu vết.“Vậy cô Phương, chúng ta làm sao để trà trộn vào đám nhân công đó?”Thiên Long thắc mắc.“Quy trình tuyển chọn những người này rất nghiêm ngặt, bọn họ sẽ được tập trung ở thành phố Khánh. Chúng ta phải nhanh chóng đến thành phố Khánh, rồi tôi sẽ có cách gởi cậu vào. Tôi có một vài thân tín ở nhà họ Phương, tôi sẽ thăm dò vị trí chính xác của Tử Nguyệt!”Phương Mộng Hân dàn xếp. Lòng bà ấy thật sự rất lo lắng cho tình hình của Tử Nguyệt. Nhà họ Phương như một cái động không đáy, dễ vào khó ra.Bởi vì quá hiểu điều này, nên tâm tình của Phương Mộng Hân rất kích động.Nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, đầu óc của bà vẫn rất mực sáng suốt.Cùng lúc đó, trang viên nhà họ Phương, trong một căn phòng bí mật.“Ông chủ, cô Tử Nguyệt nhất mực không uống thuốc, cũng không ăn uống, chúng tôi khuyên bảo không được.”Vài người thầy thuốc tiến vào, lúc này đang cung kính báo cáo với ông cụ Phương.Phương Bất Đồng năm nay đã bảy mươi tuổi, khuôn mặt nhăn nheo của ông ấy lúc này thoáng hiện vẻ lo lắng.“Ây da, con bé Tử Nguyệt này bướng bỉnh y chang mẹ nó. Đúng rồi, không phải Kiển Nám đã tìm ra Tiểu Hà người giúp việc thân tín của Mộng Hân rồi sao, để Tiểu Hà đi khuyên nhủ xem sao... Ngoài ra, chuyện của Tử Nguyệt tuyệt đối không để cho ai biết, kể cả Kiển Nám, nếu không thì tôi nhất định khiến các người chết không có chỗ chôn. Đi đi!”Mấy người thầy thuốc bị dọa đến toàn thân run rẩy, cuống cuồng chạy mất.Phương Bất Đồng chống gậy từ từ đứng lên.Nhìn lên tường, trong đầu lộn xộn những sự việc diễn ra trong vòng mấy năm trở lại đây.Đặc biệt là năm đó, trước bàn thờ gia tiên, cắt đứt quan hệ với đứa con gái mà ông thương yêu nhất -.Đuổi Phương Mộng Hân ra khỏi nhà.Tuy rằng năm đó ông ấy đã đuổi con đi theo gia pháp nghiêm khắc của gia đình nhưng lập tức đã hối hận.Ông ấy trăm phương ngàn cách tìm Mộng Hân trở về.Không nhất thiết phải đưa Mộng Hân về, chỉ cần để ông ấy biết con gái yêu quý vẫn còn sống, sống tốt là được.Vậy là quá đủ với Phương Bất Đồng rồi.Tuy nhiên, nhiều năm như vậy vẫn không có chút tin tức nào. Phương Bất Đồng rất chú trọng đến việc chăm sóc cơ thể, lẽ ra ở tuổi sáu mươi bảy mươi vẫn có vẻ ngoài của người năm mươi tuổi, nhưng bây giờ xem ra còn già hơn những người lao động chân tay lao lực bằng tuổi.Xem ra, đây chính là trừng phạt.Vốn tưởng rằng đến chết cũng không thể gặp lại con gái.