Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 981: Có gì đó sai sai
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đợi sáng sớm ngày hôm sau. Triệu Nhất Phàm tỉnh dậy.Hôm qua uống khá nhiều rượu, đầu vẫn còn choáng váng.Cô ta hít một hơi sâu rồi ngồi dậy. Đột nhiên thấy có gì đó sai sai. “Hả?"Triệu Nhất Phàm vén chăn, nhìn cơ thể mình dưới tấm chăn rồi ngẩn người.“Tiểu Hàm! Tiểu Hàm!”Triệu Nhất Phàm đột nhiên la lớn.Tiểu Hàm cũng tỉnh dậy, “Sao vậy Nhất Phàm?”“Cậu nhìn đi, đồ của tớ được thay thành đổ ngủ, tớ nhớ tối qua lúc chúng ta uống rượu, tớ vẫn còn mặc đồ lúc sáng, làm sao mà đổi thành đồ ngủ vậy chứ?”“Cậu thay đồ giúp tớ sao?”Triệu Nhất Phàm hoang mang.“Không có, tối qua tớ uống say xong ngủ quắc cần câu. Cậu bị ảo giác rồi, là ai thay đồ ngủ cho cậu chứ? Đệch, nếu vậy phải cởi hết đồ trên người cậu ra mới được?”Tiểu Hàm cũng rất hoang mang, hỏi Triệu Nhất Phàm xem thử thân thể có cảm thấy điều gì khác thường không.“Cậu nghĩ kĩ xem, hôm qua có phải chính cậu tự thay đồ không?”Triệu Nhất Phàm xoa trán, nghĩ sao cũng nghĩ không thông.“Tối qua tớ mơ thấy Trần Khiêm đỡ tớ lên giường, đoạn sau thì tớ không nhớ được gì nữa! Ây da, lo quá đi mất, sao lại vậy chứ?”Lòng Triệu Nhất Phàm bồn chồn. Nhưng mà suy xét kĩ càng, cơ thể cô ta cũng không có gì cảm giác gì khác lạ, lúc này Triệu Nhất Phàm mới trút bỏ lo lắng.Lúc này mới mơ mơ hồ hồ đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến bữa tiệc.Trần Khiêm cùng với Thiên Long Địa Hổ cũng theo nhóm người làm đi đến địa điểm bữa tiệc.Hôm qua, Triệu Nhất Phàm nói chưa xong chuyện đã bắt đầu nôn, không chỉ nôn trên người cô ta không mà còn nôn đầy người Trần Khiêm.Một lúc sau, đã bắt đầu tự lột đồ.Cô ta say quá rồi, thế nên Trần Khiêm lặng lẽ đưa cho nhân viên khách sạn ba nghìn tệ, nhờ họ giúp thay đồ cho Triệu Nhất Phàm rồi dọn dẹp phòng.Quá trình đi đến nhà họ Phương được tổ chức một cách bí mật.Một lúc sau, một chiếc xe chuyên dụng đỗ xịch trước mặt, tất cả mọi người đều bị bịt mắt, điện thoại di động cũng phải khóa.Chính là để không ai biết nhà họ Phương ở đâu.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đợi sáng sớm ngày hôm sau. Triệu Nhất Phàm tỉnh dậy.Hôm qua uống khá nhiều rượu, đầu vẫn còn choáng váng.Cô ta hít một hơi sâu rồi ngồi dậy. Đột nhiên thấy có gì đó sai sai. “Hả?"Triệu Nhất Phàm vén chăn, nhìn cơ thể mình dưới tấm chăn rồi ngẩn người.“Tiểu Hàm! Tiểu Hàm!”Triệu Nhất Phàm đột nhiên la lớn.Tiểu Hàm cũng tỉnh dậy, “Sao vậy Nhất Phàm?”“Cậu nhìn đi, đồ của tớ được thay thành đổ ngủ, tớ nhớ tối qua lúc chúng ta uống rượu, tớ vẫn còn mặc đồ lúc sáng, làm sao mà đổi thành đồ ngủ vậy chứ?”“Cậu thay đồ giúp tớ sao?”Triệu Nhất Phàm hoang mang.“Không có, tối qua tớ uống say xong ngủ quắc cần câu. Cậu bị ảo giác rồi, là ai thay đồ ngủ cho cậu chứ? Đệch, nếu vậy phải cởi hết đồ trên người cậu ra mới được?”Tiểu Hàm cũng rất hoang mang, hỏi Triệu Nhất Phàm xem thử thân thể có cảm thấy điều gì khác thường không.“Cậu nghĩ kĩ xem, hôm qua có phải chính cậu tự thay đồ không?”Triệu Nhất Phàm xoa trán, nghĩ sao cũng nghĩ không thông.“Tối qua tớ mơ thấy Trần Khiêm đỡ tớ lên giường, đoạn sau thì tớ không nhớ được gì nữa! Ây da, lo quá đi mất, sao lại vậy chứ?”Lòng Triệu Nhất Phàm bồn chồn. Nhưng mà suy xét kĩ càng, cơ thể cô ta cũng không có gì cảm giác gì khác lạ, lúc này Triệu Nhất Phàm mới trút bỏ lo lắng.Lúc này mới mơ mơ hồ hồ đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến bữa tiệc.Trần Khiêm cùng với Thiên Long Địa Hổ cũng theo nhóm người làm đi đến địa điểm bữa tiệc.Hôm qua, Triệu Nhất Phàm nói chưa xong chuyện đã bắt đầu nôn, không chỉ nôn trên người cô ta không mà còn nôn đầy người Trần Khiêm.Một lúc sau, đã bắt đầu tự lột đồ.Cô ta say quá rồi, thế nên Trần Khiêm lặng lẽ đưa cho nhân viên khách sạn ba nghìn tệ, nhờ họ giúp thay đồ cho Triệu Nhất Phàm rồi dọn dẹp phòng.Quá trình đi đến nhà họ Phương được tổ chức một cách bí mật.Một lúc sau, một chiếc xe chuyên dụng đỗ xịch trước mặt, tất cả mọi người đều bị bịt mắt, điện thoại di động cũng phải khóa.Chính là để không ai biết nhà họ Phương ở đâu.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đợi sáng sớm ngày hôm sau. Triệu Nhất Phàm tỉnh dậy.Hôm qua uống khá nhiều rượu, đầu vẫn còn choáng váng.Cô ta hít một hơi sâu rồi ngồi dậy. Đột nhiên thấy có gì đó sai sai. “Hả?"Triệu Nhất Phàm vén chăn, nhìn cơ thể mình dưới tấm chăn rồi ngẩn người.“Tiểu Hàm! Tiểu Hàm!”Triệu Nhất Phàm đột nhiên la lớn.Tiểu Hàm cũng tỉnh dậy, “Sao vậy Nhất Phàm?”“Cậu nhìn đi, đồ của tớ được thay thành đổ ngủ, tớ nhớ tối qua lúc chúng ta uống rượu, tớ vẫn còn mặc đồ lúc sáng, làm sao mà đổi thành đồ ngủ vậy chứ?”“Cậu thay đồ giúp tớ sao?”Triệu Nhất Phàm hoang mang.“Không có, tối qua tớ uống say xong ngủ quắc cần câu. Cậu bị ảo giác rồi, là ai thay đồ ngủ cho cậu chứ? Đệch, nếu vậy phải cởi hết đồ trên người cậu ra mới được?”Tiểu Hàm cũng rất hoang mang, hỏi Triệu Nhất Phàm xem thử thân thể có cảm thấy điều gì khác thường không.“Cậu nghĩ kĩ xem, hôm qua có phải chính cậu tự thay đồ không?”Triệu Nhất Phàm xoa trán, nghĩ sao cũng nghĩ không thông.“Tối qua tớ mơ thấy Trần Khiêm đỡ tớ lên giường, đoạn sau thì tớ không nhớ được gì nữa! Ây da, lo quá đi mất, sao lại vậy chứ?”Lòng Triệu Nhất Phàm bồn chồn. Nhưng mà suy xét kĩ càng, cơ thể cô ta cũng không có gì cảm giác gì khác lạ, lúc này Triệu Nhất Phàm mới trút bỏ lo lắng.Lúc này mới mơ mơ hồ hồ đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến bữa tiệc.Trần Khiêm cùng với Thiên Long Địa Hổ cũng theo nhóm người làm đi đến địa điểm bữa tiệc.Hôm qua, Triệu Nhất Phàm nói chưa xong chuyện đã bắt đầu nôn, không chỉ nôn trên người cô ta không mà còn nôn đầy người Trần Khiêm.Một lúc sau, đã bắt đầu tự lột đồ.Cô ta say quá rồi, thế nên Trần Khiêm lặng lẽ đưa cho nhân viên khách sạn ba nghìn tệ, nhờ họ giúp thay đồ cho Triệu Nhất Phàm rồi dọn dẹp phòng.Quá trình đi đến nhà họ Phương được tổ chức một cách bí mật.Một lúc sau, một chiếc xe chuyên dụng đỗ xịch trước mặt, tất cả mọi người đều bị bịt mắt, điện thoại di động cũng phải khóa.Chính là để không ai biết nhà họ Phương ở đâu.