Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1002: Tớ muốn gặp cậu
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Trần Khiêm, hay là chúng ta quay lại nhé? Cho dù là làm vợ bé của anh em cũng băng lòng!”“Cô nói cái gì?”Trần Khiêm trừng lớn mắt, khó mà tin được nhìn Dương Hạ.“Hả? Tôi... Tôi vừa mới nói gì nhỉ?”Dương Hạ cũng hoảng hốt, bởi vì căng thẳng, nên cô ta nói ra hết những lời trong lòng mình.: Lúc này mới xấu hổ.“Tôi... Tôi nói nhảm đấy. Nhưng mà Trần Khiêm, hai chúng ta vẫn là bạn chứ?”Trần Khiêm cười khổ một tiếng, cũng không nói gì.“Không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây!”Nói xong, Trần Khiêm dứt khoát xoay người rời đi.Thời gian trôi qua đã lâu, tình cảm với Dương Hạ đã cắt đứt từ lâu rồi.Trần Khiêm cũng không còn bất cứ cảm giác nào với cô ta.Tất nhiên cũng sẽ không dây dưa quá nhiều với cô ta.Lúc này, trên xe, Trần Khiêm nhận được một cuộc điện thoại.Cầm lên xem thì thấy là Tô Mộc Vũ gọi đến.Đã sắp nửa tháng rồi Tô Mộc Vũ không liên lạc với mình, nhưng Trần Khiêm thì thường gửi tin nhắn cho cô.“Mộc Vũ, sao vậy?”Trần Khiêm cười hỏi. đam mỹ hài“Cậu... Cậu bận xong chưa?”Tô Mộc Vũ hỏi.Khoảng thời gian này, Trần Khiêm vẫn luôn gửi tình hình của mình cho Tô Mộc Vũ, cho nên Tô Mộc Vũ biết Trần Khiêm đang làm gì.“Bận xong rồi, hôm nay tớ về Nam Dương, tớ đi Cảng Đảo tìm cậu trước!”Trần Khiêm cười nói.“Được thôi. Phải rồi, cậu cố gắng đến tìm tớ trước sáng mai đi. Ngày mai tớ nhận nhiệm vụ đi nước ngoài phỏng vấn khảo sát thực tế, tớ muốn gặp cậu! Rất muốn!”Khoảng thời gian này, Tô Mộc Vũ không kể những tủi thân của mình cho Trần Khiêm nghe.Bởi vì ý của chị Trần Hiểu rất rõ ràng, chính là 'Tô Mộc Vũ gần như không bước vào được nhà họ Trần.Cũng có nghĩa là cô và Trần Khiêm đến cuối cùng cũng không đi cùng nhau được.Nhưng chỉ cần có một chút cơ hội thôi, Tô Mộc Vũ cũng bằng lòng cố gắng.Cố gắng chứng minh bản thân không phải là một bình hoa thích phù phiếm, mà là một người thực sự có thể ở bên cạnh Trần Khiêm, giúp được cho Trần Khiêm.Cũng chính những nỗ lực trong thời gian qua mà Tô Mộc Vũ có cơ hội được dẫn đội đi phỏng vấn.Nhưng càng như vậy thì cô lại càng thấy nhớ Trần Khiêm.“Được, vậy mai gặp, mai tớ sẽ đi tìm cậu!Trần Khiêm cười nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Trần Khiêm, hay là chúng ta quay lại nhé? Cho dù là làm vợ bé của anh em cũng băng lòng!”“Cô nói cái gì?”Trần Khiêm trừng lớn mắt, khó mà tin được nhìn Dương Hạ.“Hả? Tôi... Tôi vừa mới nói gì nhỉ?”Dương Hạ cũng hoảng hốt, bởi vì căng thẳng, nên cô ta nói ra hết những lời trong lòng mình.: Lúc này mới xấu hổ.“Tôi... Tôi nói nhảm đấy. Nhưng mà Trần Khiêm, hai chúng ta vẫn là bạn chứ?”Trần Khiêm cười khổ một tiếng, cũng không nói gì.“Không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây!”Nói xong, Trần Khiêm dứt khoát xoay người rời đi.Thời gian trôi qua đã lâu, tình cảm với Dương Hạ đã cắt đứt từ lâu rồi.Trần Khiêm cũng không còn bất cứ cảm giác nào với cô ta.Tất nhiên cũng sẽ không dây dưa quá nhiều với cô ta.Lúc này, trên xe, Trần Khiêm nhận được một cuộc điện thoại.Cầm lên xem thì thấy là Tô Mộc Vũ gọi đến.Đã sắp nửa tháng rồi Tô Mộc Vũ không liên lạc với mình, nhưng Trần Khiêm thì thường gửi tin nhắn cho cô.“Mộc Vũ, sao vậy?”Trần Khiêm cười hỏi. đam mỹ hài“Cậu... Cậu bận xong chưa?”Tô Mộc Vũ hỏi.Khoảng thời gian này, Trần Khiêm vẫn luôn gửi tình hình của mình cho Tô Mộc Vũ, cho nên Tô Mộc Vũ biết Trần Khiêm đang làm gì.“Bận xong rồi, hôm nay tớ về Nam Dương, tớ đi Cảng Đảo tìm cậu trước!”Trần Khiêm cười nói.“Được thôi. Phải rồi, cậu cố gắng đến tìm tớ trước sáng mai đi. Ngày mai tớ nhận nhiệm vụ đi nước ngoài phỏng vấn khảo sát thực tế, tớ muốn gặp cậu! Rất muốn!”Khoảng thời gian này, Tô Mộc Vũ không kể những tủi thân của mình cho Trần Khiêm nghe.Bởi vì ý của chị Trần Hiểu rất rõ ràng, chính là 'Tô Mộc Vũ gần như không bước vào được nhà họ Trần.Cũng có nghĩa là cô và Trần Khiêm đến cuối cùng cũng không đi cùng nhau được.Nhưng chỉ cần có một chút cơ hội thôi, Tô Mộc Vũ cũng bằng lòng cố gắng.Cố gắng chứng minh bản thân không phải là một bình hoa thích phù phiếm, mà là một người thực sự có thể ở bên cạnh Trần Khiêm, giúp được cho Trần Khiêm.Cũng chính những nỗ lực trong thời gian qua mà Tô Mộc Vũ có cơ hội được dẫn đội đi phỏng vấn.Nhưng càng như vậy thì cô lại càng thấy nhớ Trần Khiêm.“Được, vậy mai gặp, mai tớ sẽ đi tìm cậu!Trần Khiêm cười nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Trần Khiêm, hay là chúng ta quay lại nhé? Cho dù là làm vợ bé của anh em cũng băng lòng!”“Cô nói cái gì?”Trần Khiêm trừng lớn mắt, khó mà tin được nhìn Dương Hạ.“Hả? Tôi... Tôi vừa mới nói gì nhỉ?”Dương Hạ cũng hoảng hốt, bởi vì căng thẳng, nên cô ta nói ra hết những lời trong lòng mình.: Lúc này mới xấu hổ.“Tôi... Tôi nói nhảm đấy. Nhưng mà Trần Khiêm, hai chúng ta vẫn là bạn chứ?”Trần Khiêm cười khổ một tiếng, cũng không nói gì.“Không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây!”Nói xong, Trần Khiêm dứt khoát xoay người rời đi.Thời gian trôi qua đã lâu, tình cảm với Dương Hạ đã cắt đứt từ lâu rồi.Trần Khiêm cũng không còn bất cứ cảm giác nào với cô ta.Tất nhiên cũng sẽ không dây dưa quá nhiều với cô ta.Lúc này, trên xe, Trần Khiêm nhận được một cuộc điện thoại.Cầm lên xem thì thấy là Tô Mộc Vũ gọi đến.Đã sắp nửa tháng rồi Tô Mộc Vũ không liên lạc với mình, nhưng Trần Khiêm thì thường gửi tin nhắn cho cô.“Mộc Vũ, sao vậy?”Trần Khiêm cười hỏi. đam mỹ hài“Cậu... Cậu bận xong chưa?”Tô Mộc Vũ hỏi.Khoảng thời gian này, Trần Khiêm vẫn luôn gửi tình hình của mình cho Tô Mộc Vũ, cho nên Tô Mộc Vũ biết Trần Khiêm đang làm gì.“Bận xong rồi, hôm nay tớ về Nam Dương, tớ đi Cảng Đảo tìm cậu trước!”Trần Khiêm cười nói.“Được thôi. Phải rồi, cậu cố gắng đến tìm tớ trước sáng mai đi. Ngày mai tớ nhận nhiệm vụ đi nước ngoài phỏng vấn khảo sát thực tế, tớ muốn gặp cậu! Rất muốn!”Khoảng thời gian này, Tô Mộc Vũ không kể những tủi thân của mình cho Trần Khiêm nghe.Bởi vì ý của chị Trần Hiểu rất rõ ràng, chính là 'Tô Mộc Vũ gần như không bước vào được nhà họ Trần.Cũng có nghĩa là cô và Trần Khiêm đến cuối cùng cũng không đi cùng nhau được.Nhưng chỉ cần có một chút cơ hội thôi, Tô Mộc Vũ cũng bằng lòng cố gắng.Cố gắng chứng minh bản thân không phải là một bình hoa thích phù phiếm, mà là một người thực sự có thể ở bên cạnh Trần Khiêm, giúp được cho Trần Khiêm.Cũng chính những nỗ lực trong thời gian qua mà Tô Mộc Vũ có cơ hội được dẫn đội đi phỏng vấn.Nhưng càng như vậy thì cô lại càng thấy nhớ Trần Khiêm.“Được, vậy mai gặp, mai tớ sẽ đi tìm cậu!Trần Khiêm cười nói.