Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1007: Tôi rất muốn có được cậu
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Triệu Nhất Phàm đang đánh cược. Sau khi biết được thân phận thật sự của Trần Khiêm, mọi ảo tưởng trước đây của Triệu Nhất Phàm đầu tan tành.Cô ta biết, sau lần gặp ở Thục Xuyên, e rằng không còn cơ hội nào gặp lại.Nếu cứ như vậy, những thứ vốn phải thuộc về mình sẽ không còn nữa.Lúc đầu, cô ta chỉ cách cánh cổng nhà tài phiệt có một bước chân.Cô ta không cam tâm. Vì vậy, để nắm bắt cơ hội cuối cùng.Triệu Nhất Phàm không màng việc phải rời khỏi đội nghi thức, chạy đến Cảng Đảo.Bởi vì ở bữa tiệc, Triệu Nhất Phàm đã nghe ngóng được vài chuyện.Trần Khiêm chắc là phải dẫn người về.Cô ta không biết nhà họ Trần ở đâu của Nam Dương, nhưng cô ta biết nhà chị gái anh ở đâu.Cho nên, mới đến đây diễn một màn kịch như vậy.Cô ta đã nghĩ rằng Trần Khiêm sẽ không đến. Nhưng rốt cuộc Trần Khiêm đã đến rồi.Không ai biết rõ Trần Khiêm như Triệu Nhất Phàm, bởi vì cô ta đã tìm hiểu hết rồi.Trần Khiêm là người rất dễ mềm lòng, nhất là đối với phụ nữ. Đối với cô gái nào anh cũng rất dễ bị lung lay.Mà đây chính là điểm mà Triệu Nhất Phàm có thể đánh vào.Mới có được diễn biến như hôm nay.“Trần Khiêm, đừng trách tôi, tôi rất muốn có được cậu!”Nói xong, Triệu Nhất Phàm từ từ cởi bỏ quần áo trên người. Truyện SủngSáng sớm hôm sau. Cảng chính của Cảng Đảo Nam Dương.Một con tàu chở khách lớn đã sẵn sàng khởi hành.Đây là con tàu của đoàn khảo sát chuẩn bị xuất phát.Nhiều thành viên của đoàn đã chuẩn bị lên tàu."Mông Mông, ba ngày nữa gặp lại, anh sẽ rất nhớ eml"“Thật không đó?” “Tất nhiên là thật!”'Tô Mông Mông cùng người yêu đang đong đưa nhau.Ngô Văn Văn cũng vậy. Bạn trai cô ta cũng đích thân đến tiễn cô ta.Có mỗi mình Tô Mộc Vũ đứng ở cảng, lo lắng mong ngóng, lâu lâu rút điện thoại ra gọi.“Xin lõi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."Từ sáng đến giờ, Tô Mộc Vũ đã gọi trên dưới hai mươi cuộc rồi.“Mộc Vũ, cậu Trần sao chưa thấy tới?”'Tô Mông Mông khoác cánh tay bạn trai đi tới.“Hừ, tưởng con rùa vàng dễ câu vậy sao. Đoán chừng cậu ta không coi trọng cô ta, không biết bây giờ đang năm trong vòng tay cô nàng nào rồi!”Một cô gái cười lạnh.“Hừ! Dương Hoa Lệ, cậu nói gì đó? Còn nữa, lần này cậu nhờ quan hệ nên mới có một chân tạp vụ ở chỗ chúng tôi, tạp vụ thôi, nên nhớ là như vậy? Im miệng cho tôi!”Ngô Văn Văn quát thẳng vào mặt ngay.Làm Dương Hoa Lệ tức đến đỏ bừng mặt.“Các cậu nhìn kìa, có một chiếc siêu xe đang chạy đến!”Lúc này, vài nam sinh đang đứng trên thuyền phấn khích chỉ về một hướng và hét lên...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Triệu Nhất Phàm đang đánh cược. Sau khi biết được thân phận thật sự của Trần Khiêm, mọi ảo tưởng trước đây của Triệu Nhất Phàm đầu tan tành.Cô ta biết, sau lần gặp ở Thục Xuyên, e rằng không còn cơ hội nào gặp lại.Nếu cứ như vậy, những thứ vốn phải thuộc về mình sẽ không còn nữa.Lúc đầu, cô ta chỉ cách cánh cổng nhà tài phiệt có một bước chân.Cô ta không cam tâm. Vì vậy, để nắm bắt cơ hội cuối cùng.Triệu Nhất Phàm không màng việc phải rời khỏi đội nghi thức, chạy đến Cảng Đảo.Bởi vì ở bữa tiệc, Triệu Nhất Phàm đã nghe ngóng được vài chuyện.Trần Khiêm chắc là phải dẫn người về.Cô ta không biết nhà họ Trần ở đâu của Nam Dương, nhưng cô ta biết nhà chị gái anh ở đâu.Cho nên, mới đến đây diễn một màn kịch như vậy.Cô ta đã nghĩ rằng Trần Khiêm sẽ không đến. Nhưng rốt cuộc Trần Khiêm đã đến rồi.Không ai biết rõ Trần Khiêm như Triệu Nhất Phàm, bởi vì cô ta đã tìm hiểu hết rồi.Trần Khiêm là người rất dễ mềm lòng, nhất là đối với phụ nữ. Đối với cô gái nào anh cũng rất dễ bị lung lay.Mà đây chính là điểm mà Triệu Nhất Phàm có thể đánh vào.Mới có được diễn biến như hôm nay.“Trần Khiêm, đừng trách tôi, tôi rất muốn có được cậu!”Nói xong, Triệu Nhất Phàm từ từ cởi bỏ quần áo trên người. Truyện SủngSáng sớm hôm sau. Cảng chính của Cảng Đảo Nam Dương.Một con tàu chở khách lớn đã sẵn sàng khởi hành.Đây là con tàu của đoàn khảo sát chuẩn bị xuất phát.Nhiều thành viên của đoàn đã chuẩn bị lên tàu."Mông Mông, ba ngày nữa gặp lại, anh sẽ rất nhớ eml"“Thật không đó?” “Tất nhiên là thật!”'Tô Mông Mông cùng người yêu đang đong đưa nhau.Ngô Văn Văn cũng vậy. Bạn trai cô ta cũng đích thân đến tiễn cô ta.Có mỗi mình Tô Mộc Vũ đứng ở cảng, lo lắng mong ngóng, lâu lâu rút điện thoại ra gọi.“Xin lõi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."Từ sáng đến giờ, Tô Mộc Vũ đã gọi trên dưới hai mươi cuộc rồi.“Mộc Vũ, cậu Trần sao chưa thấy tới?”'Tô Mông Mông khoác cánh tay bạn trai đi tới.“Hừ, tưởng con rùa vàng dễ câu vậy sao. Đoán chừng cậu ta không coi trọng cô ta, không biết bây giờ đang năm trong vòng tay cô nàng nào rồi!”Một cô gái cười lạnh.“Hừ! Dương Hoa Lệ, cậu nói gì đó? Còn nữa, lần này cậu nhờ quan hệ nên mới có một chân tạp vụ ở chỗ chúng tôi, tạp vụ thôi, nên nhớ là như vậy? Im miệng cho tôi!”Ngô Văn Văn quát thẳng vào mặt ngay.Làm Dương Hoa Lệ tức đến đỏ bừng mặt.“Các cậu nhìn kìa, có một chiếc siêu xe đang chạy đến!”Lúc này, vài nam sinh đang đứng trên thuyền phấn khích chỉ về một hướng và hét lên...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Triệu Nhất Phàm đang đánh cược. Sau khi biết được thân phận thật sự của Trần Khiêm, mọi ảo tưởng trước đây của Triệu Nhất Phàm đầu tan tành.Cô ta biết, sau lần gặp ở Thục Xuyên, e rằng không còn cơ hội nào gặp lại.Nếu cứ như vậy, những thứ vốn phải thuộc về mình sẽ không còn nữa.Lúc đầu, cô ta chỉ cách cánh cổng nhà tài phiệt có một bước chân.Cô ta không cam tâm. Vì vậy, để nắm bắt cơ hội cuối cùng.Triệu Nhất Phàm không màng việc phải rời khỏi đội nghi thức, chạy đến Cảng Đảo.Bởi vì ở bữa tiệc, Triệu Nhất Phàm đã nghe ngóng được vài chuyện.Trần Khiêm chắc là phải dẫn người về.Cô ta không biết nhà họ Trần ở đâu của Nam Dương, nhưng cô ta biết nhà chị gái anh ở đâu.Cho nên, mới đến đây diễn một màn kịch như vậy.Cô ta đã nghĩ rằng Trần Khiêm sẽ không đến. Nhưng rốt cuộc Trần Khiêm đã đến rồi.Không ai biết rõ Trần Khiêm như Triệu Nhất Phàm, bởi vì cô ta đã tìm hiểu hết rồi.Trần Khiêm là người rất dễ mềm lòng, nhất là đối với phụ nữ. Đối với cô gái nào anh cũng rất dễ bị lung lay.Mà đây chính là điểm mà Triệu Nhất Phàm có thể đánh vào.Mới có được diễn biến như hôm nay.“Trần Khiêm, đừng trách tôi, tôi rất muốn có được cậu!”Nói xong, Triệu Nhất Phàm từ từ cởi bỏ quần áo trên người. Truyện SủngSáng sớm hôm sau. Cảng chính của Cảng Đảo Nam Dương.Một con tàu chở khách lớn đã sẵn sàng khởi hành.Đây là con tàu của đoàn khảo sát chuẩn bị xuất phát.Nhiều thành viên của đoàn đã chuẩn bị lên tàu."Mông Mông, ba ngày nữa gặp lại, anh sẽ rất nhớ eml"“Thật không đó?” “Tất nhiên là thật!”'Tô Mông Mông cùng người yêu đang đong đưa nhau.Ngô Văn Văn cũng vậy. Bạn trai cô ta cũng đích thân đến tiễn cô ta.Có mỗi mình Tô Mộc Vũ đứng ở cảng, lo lắng mong ngóng, lâu lâu rút điện thoại ra gọi.“Xin lõi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."Từ sáng đến giờ, Tô Mộc Vũ đã gọi trên dưới hai mươi cuộc rồi.“Mộc Vũ, cậu Trần sao chưa thấy tới?”'Tô Mông Mông khoác cánh tay bạn trai đi tới.“Hừ, tưởng con rùa vàng dễ câu vậy sao. Đoán chừng cậu ta không coi trọng cô ta, không biết bây giờ đang năm trong vòng tay cô nàng nào rồi!”Một cô gái cười lạnh.“Hừ! Dương Hoa Lệ, cậu nói gì đó? Còn nữa, lần này cậu nhờ quan hệ nên mới có một chân tạp vụ ở chỗ chúng tôi, tạp vụ thôi, nên nhớ là như vậy? Im miệng cho tôi!”Ngô Văn Văn quát thẳng vào mặt ngay.Làm Dương Hoa Lệ tức đến đỏ bừng mặt.“Các cậu nhìn kìa, có một chiếc siêu xe đang chạy đến!”Lúc này, vài nam sinh đang đứng trên thuyền phấn khích chỉ về một hướng và hét lên...