Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1013: Tìm kiếm

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc này, cửa mở.Trần Khiêm đi ra: "Bác Phúc, chào buổi sáng, hôm nay cháu chuẩn bị ra biển dạo một vòng, xem có thể đuổi theo Mộc Vũ kịp không. Mai chúng ta quay lại Nam Dương. Vừa hay nếu bác không bận gì thì cùng đi!"Hôm qua Trần Khiêm không liên lạc được với Tô Mộc Vũ.Cảm thấy dù là đi công tác khảo sát, cũng sẽ không đi quá xa.Vừa hay mình sẽ đuổi theo, giải thích với cô ấy. "Đi không được rồi cậu Trần!" Sắc mặt bác Phúc lúc này rất khó coi."Tại sao?""Tối qua, hai tàu chở khách của Nam Dương gặp chuyện, hiện tại người ta đã phong tỏa để điều trai""Hai tàu chở khách?”Trần Khiêm ngẩn ra."Trong đó có tàu mà cô Mộc Vũ ngồi, tối qua hình như đụng sóng thần nên tàu chìm!"Cuối cùng bác Phúc hết sức bất lực nói. "Sao cơlII"Trần Khiêm nghe như sét đánh ngang tai. Tim thắt lại đau nhói."Vậy người đâu?"Trần Khiêm sốt sắng hỏi."Vẫn còn đang vớt, hiện tại vẫn chưa tìm thấy tung tích xác tàu!""Không được, cháu tự đi tìm!" Nói xong Trần Khiêm phóng ra ngoài.Bác Phúc bất đắc dĩ lắc đầu.Sau đó rút điện thoại ra g; ập tức khởi động chế độ chỉ viện khẩn cấp trên biển của gia tộc, không sai, y như lúc sáng tôi nói với các cậu, toàn bộ lên đường! Toàn bộ lên đường!"Bác Phúc nói xong cũng đi theo.Bác Phúc chứng kiến Trần Khiêm từng ngày lớn lên. Ông rất hiểu Trần Khiêm.Trần Khiêm là người trọng tình nghĩa, đặc biệt là đối với Dương Hạ lúc trước, và hiện tại là Tô Mộc Vũ.Hơn nữa, Tô Mộc Vũ lại gặp chuyện trong tình huống như vậy, Trần Khiêm không gục ngã cũng xem như may rồi.Vì lo lắng Trần Khiêm nhất thời xúc động xảy ra chuyện không may, khi vừa mới biết chuyện này, bác Phúc đã huy động lực lượng của gia tộc.Sau đó thì tìm kiếm từ sớm đến tối, Trần Khiêm không có lúc nào rời khỏi tàu, dường như muốn lật tung cả mặt biển Nam Dương.Nhưng dù có tìm kiếm bao lâu, tuyệt nhiên vẫn không hề có một chút tung tích.Chạng vạng, rất nhiều lực lượng vẫn đang trên biển tìm kiếm.Trần Khiêm ngơ ngác ngồi trên bên cảng, bần thần."Đều là lỗi của tớ, tại sao lại để cậu đến Cảng Đảo chứ, nếu không cho cậu đến, chuyện này đã không xảy ra rồi!""Nếu hôm qua tớ không thất hứa, thì không đến nỗi không gặp được cậu lần cuối!"Trần Khiêm day dứt tự trách.Tử Nguyệt và Phương Mộng Hân cũng mang cơm đến đợi cùng Trần Khiêm.Thấy Trần Khiêm cả ngày không ăn gì, Tử Nguyệt đau lòng kinh khủng."Con nhỏ kia đang làm gì vậy, cút đi chỗ khác!" Lúc Tử Nguyệt tới khuyên Trần Khiêm ăn cơm. Bên cạnh nổi lên một trận ầm ï.Liền đó, một vệ sĩ áo đen chạy đến trước mặt Trần Khiêm."Cậu Trần, có một cô nhóc nhất định đòi gặp cậu cho bằng được, cô ta nói cô ta là bạn học của cô Mộc Vũ..."

Lúc này, cửa mở.

Trần Khiêm đi ra: "Bác Phúc, chào buổi sáng, hôm nay cháu chuẩn bị ra biển dạo một vòng, xem có thể đuổi theo Mộc Vũ kịp không. Mai chúng ta quay lại Nam Dương. Vừa hay nếu bác không bận gì thì cùng đi!"

Hôm qua Trần Khiêm không liên lạc được với Tô Mộc Vũ.

Cảm thấy dù là đi công tác khảo sát, cũng sẽ không đi quá xa.

Vừa hay mình sẽ đuổi theo, giải thích với cô ấy. "Đi không được rồi cậu Trần!" Sắc mặt bác Phúc lúc này rất khó coi.

"Tại sao?"

"Tối qua, hai tàu chở khách của Nam Dương gặp chuyện, hiện tại người ta đã phong tỏa để điều trai"

"Hai tàu chở khách?”

Trần Khiêm ngẩn ra.

"Trong đó có tàu mà cô Mộc Vũ ngồi, tối qua hình như đụng sóng thần nên tàu chìm!"

Cuối cùng bác Phúc hết sức bất lực nói. "Sao cơlII"

Trần Khiêm nghe như sét đánh ngang tai. Tim thắt lại đau nhói.

"Vậy người đâu?"

Trần Khiêm sốt sắng hỏi.

"Vẫn còn đang vớt, hiện tại vẫn chưa tìm thấy tung tích xác tàu!"

"Không được, cháu tự đi tìm!" Nói xong Trần Khiêm phóng ra ngoài.

Bác Phúc bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau đó rút điện thoại ra g; ập tức khởi động chế độ chỉ viện khẩn cấp trên biển của gia tộc, không sai, y như lúc sáng tôi nói với các cậu, toàn bộ lên đường! Toàn bộ lên đường!"

Bác Phúc nói xong cũng đi theo.

Bác Phúc chứng kiến Trần Khiêm từng ngày lớn lên. Ông rất hiểu Trần Khiêm.

Trần Khiêm là người trọng tình nghĩa, đặc biệt là đối với Dương Hạ lúc trước, và hiện tại là Tô Mộc Vũ.

Hơn nữa, Tô Mộc Vũ lại gặp chuyện trong tình huống như vậy, Trần Khiêm không gục ngã cũng xem như may rồi.

Vì lo lắng Trần Khiêm nhất thời xúc động xảy ra chuyện không may, khi vừa mới biết chuyện này, bác Phúc đã huy động lực lượng của gia tộc.

Sau đó thì tìm kiếm từ sớm đến tối, Trần Khiêm không có lúc nào rời khỏi tàu, dường như muốn lật tung cả mặt biển Nam Dương.

Nhưng dù có tìm kiếm bao lâu, tuyệt nhiên vẫn không hề có một chút tung tích.

Chạng vạng, rất nhiều lực lượng vẫn đang trên biển tìm kiếm.

Trần Khiêm ngơ ngác ngồi trên bên cảng, bần thần.

"Đều là lỗi của tớ, tại sao lại để cậu đến Cảng Đảo chứ, nếu không cho cậu đến, chuyện này đã không xảy ra rồi!"

"Nếu hôm qua tớ không thất hứa, thì không đến nỗi không gặp được cậu lần cuối!"

Trần Khiêm day dứt tự trách.

Tử Nguyệt và Phương Mộng Hân cũng mang cơm đến đợi cùng Trần Khiêm.

Thấy Trần Khiêm cả ngày không ăn gì, Tử Nguyệt đau lòng kinh khủng.

"Con nhỏ kia đang làm gì vậy, cút đi chỗ khác!" Lúc Tử Nguyệt tới khuyên Trần Khiêm ăn cơm. Bên cạnh nổi lên một trận ầm ï.

Liền đó, một vệ sĩ áo đen chạy đến trước mặt Trần Khiêm.

"Cậu Trần, có một cô nhóc nhất định đòi gặp cậu cho bằng được, cô ta nói cô ta là bạn học của cô Mộc Vũ..."

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc này, cửa mở.Trần Khiêm đi ra: "Bác Phúc, chào buổi sáng, hôm nay cháu chuẩn bị ra biển dạo một vòng, xem có thể đuổi theo Mộc Vũ kịp không. Mai chúng ta quay lại Nam Dương. Vừa hay nếu bác không bận gì thì cùng đi!"Hôm qua Trần Khiêm không liên lạc được với Tô Mộc Vũ.Cảm thấy dù là đi công tác khảo sát, cũng sẽ không đi quá xa.Vừa hay mình sẽ đuổi theo, giải thích với cô ấy. "Đi không được rồi cậu Trần!" Sắc mặt bác Phúc lúc này rất khó coi."Tại sao?""Tối qua, hai tàu chở khách của Nam Dương gặp chuyện, hiện tại người ta đã phong tỏa để điều trai""Hai tàu chở khách?”Trần Khiêm ngẩn ra."Trong đó có tàu mà cô Mộc Vũ ngồi, tối qua hình như đụng sóng thần nên tàu chìm!"Cuối cùng bác Phúc hết sức bất lực nói. "Sao cơlII"Trần Khiêm nghe như sét đánh ngang tai. Tim thắt lại đau nhói."Vậy người đâu?"Trần Khiêm sốt sắng hỏi."Vẫn còn đang vớt, hiện tại vẫn chưa tìm thấy tung tích xác tàu!""Không được, cháu tự đi tìm!" Nói xong Trần Khiêm phóng ra ngoài.Bác Phúc bất đắc dĩ lắc đầu.Sau đó rút điện thoại ra g; ập tức khởi động chế độ chỉ viện khẩn cấp trên biển của gia tộc, không sai, y như lúc sáng tôi nói với các cậu, toàn bộ lên đường! Toàn bộ lên đường!"Bác Phúc nói xong cũng đi theo.Bác Phúc chứng kiến Trần Khiêm từng ngày lớn lên. Ông rất hiểu Trần Khiêm.Trần Khiêm là người trọng tình nghĩa, đặc biệt là đối với Dương Hạ lúc trước, và hiện tại là Tô Mộc Vũ.Hơn nữa, Tô Mộc Vũ lại gặp chuyện trong tình huống như vậy, Trần Khiêm không gục ngã cũng xem như may rồi.Vì lo lắng Trần Khiêm nhất thời xúc động xảy ra chuyện không may, khi vừa mới biết chuyện này, bác Phúc đã huy động lực lượng của gia tộc.Sau đó thì tìm kiếm từ sớm đến tối, Trần Khiêm không có lúc nào rời khỏi tàu, dường như muốn lật tung cả mặt biển Nam Dương.Nhưng dù có tìm kiếm bao lâu, tuyệt nhiên vẫn không hề có một chút tung tích.Chạng vạng, rất nhiều lực lượng vẫn đang trên biển tìm kiếm.Trần Khiêm ngơ ngác ngồi trên bên cảng, bần thần."Đều là lỗi của tớ, tại sao lại để cậu đến Cảng Đảo chứ, nếu không cho cậu đến, chuyện này đã không xảy ra rồi!""Nếu hôm qua tớ không thất hứa, thì không đến nỗi không gặp được cậu lần cuối!"Trần Khiêm day dứt tự trách.Tử Nguyệt và Phương Mộng Hân cũng mang cơm đến đợi cùng Trần Khiêm.Thấy Trần Khiêm cả ngày không ăn gì, Tử Nguyệt đau lòng kinh khủng."Con nhỏ kia đang làm gì vậy, cút đi chỗ khác!" Lúc Tử Nguyệt tới khuyên Trần Khiêm ăn cơm. Bên cạnh nổi lên một trận ầm ï.Liền đó, một vệ sĩ áo đen chạy đến trước mặt Trần Khiêm."Cậu Trần, có một cô nhóc nhất định đòi gặp cậu cho bằng được, cô ta nói cô ta là bạn học của cô Mộc Vũ..."

Chương 1013: Tìm kiếm